[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 231 : Lòng ngươi lòng ta

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


“Vốn cả sự kiện này, trừ ngươi quá hồ đồ, quá không yêu quý mình, cũng chẳng có vấn đề gì lớn, kết quả biến thành như vậy, ngươi cảm thấy, vấn đề là gì?” Dung Khiêm trầm giọng hỏi.



“Bởi vì ta…” Yên Lẫm cảm thấy, hết thảy tự nhiên đều là bởi vì mình không tốt, song hiện giờ bị Dung Khiêm phân tích một thoáng như vậy, ngược lại nhìn y chẳng biết nên nói gì.



Dung Khiêm thở dài: “Bởi vì, chúng ta đều quá để ý đối phương, lại dùng sai phương thức. Chúng ta đều đang cố gắng bảo vệ nhau, lại chưa bao giờ nghĩ chuyện câu thông và lý giải. Chúng ta đều đang nghĩ đương nhiên rồi làm ra quyết định, lại chưa từng thật sự đi hỏi ý kiến đối phương.”



Yên Lẫm hơi chấn động: “Dung tướng…”



“Trong lòng ngươi vẫn để ý việc đêm đó bị nhục, lại không chịu lộ ra một chút trước mặt ta. Ta rõ ràng biết thân thể mình không tốt, nhưng cũng chẳng chịu tiết lộ một câu cho ngươi. Chúng ta đối đãi nhau tự nhiên là tốt, chỉ là phương thức tốt này ngay từ đầu đã sai lầm.”



Dung Khiêm than nhẹ: “Ta có thể trách gì ngươi. Ta chưa bao giờ thẳng thắn với ngươi, thì làm sao có thể trách cứ chuyện ngươi giấu ta mấy tính toán nhỏ. Nói trắng ra, chuyện này, chẳng qua là âm sai dương thác, chúng ta đều không lý giải rõ ràng tình huống của đối phương mà thôi, đây cũng coi như một cảnh báo nhỏ ông trời cho chúng ta.”



“Nhưng mà, việc âm sai dương thác này, lại hủy ngươi…”



Dung Khiêm nhướng mày: “Ngươi cảm thấy, ta có thể bị đau đớn hủy hoại?”



Yên Lẫm tự biết lỡ lời, vội vàng lắc đầu.



“Ta chỉ là bị thương nặng một hồi, lại nhận rõ sai lầm của bản thân, hơn nữa đang thử bù đắp và sửa chữa. Ta mất đi, thật sự nhiều hơn ta đạt được sao?”
“Ngươi tự tìm phiền não, không chịu buông tha bản thân, mới là khổ sở của ta, ngươi tự bức mình đến nông nỗi này, mới là khổ sở của ta…”



Nghe ngữ khí của y khác thường, Yên Lẫm thoạt tiên ngẩn ra, lập tức sáng tỏ: “Dung tướng ngươi biết rồi?”



Dung Khiêm than khẽ: “Tại sao cứ dùng thuốc nhuộm tóc, tóc ngươi sao rồi?”



Yên Lẫm vốn định đáp không có gì, chỉ bạc thêm vài cọng tóc, chỉ là nhìn ánh mắt Dung Khiêm trầm tĩnh như vậy, bỗng nhiên mềm lòng, lại quyết không nỡ lừa y: “Chỉ là bạc hơn một nửa, ta sợ rước lấy cả triều chê trách, cho nên đã nhuộm. Đây vốn chẳng phải chuyện gì to tát, cũng không ngại gì.”



Dung Khiêm cười vui vẻ: “Ngươi không hư từ an ủi ta, ta cao hứng lắm. Chỉ cần bản thân ngươi có thể buông mình ra, không rối rắm buồn rầu nữa, tóc đen hay trắng, ta đều không so đo. Nếu ngươi không muốn ta nhìn, ta cũng sẽ không bức ngươi nhất định phải gột sạch nước thuốc, chỉ là… về sau ngươi không được dùng an tức hương nữa.”



Yên Lẫm không muốn truy hỏi Dung Khiêm tại sao biết chuyện an tức hương, cũng không muốn giải thích, đủ các chỗ bị bất đắc dĩ phải sử dụng an tức hương, chỉ nhẹ giọng đáp: “Được!”



“Được. Thế về sau, ngươi cứ ở lại Thanh Hoa cung, ta phải trông nom ngươi đàng hoàng, mỗi ngày không ngủ đủ ba canh giờ, ngay cả lâm triều cũng có thể bớt.”



Yên Lẫm kinh hãi, quả thực có phần không thể tin. Dung tướng vẫn dạy y làm một danh quân, không thể chậm trễ quốc sự, đây là yêu cầu tối thiểu.



Dung Khiêm bị bộ dáng ngốc nghếch này của y chọc cười: “Làm thần tử Đại Yên quốc, ta muốn một danh quân, thế nhưng làm sư phụ ngươi… Đồ ngốc, ta càng đau lòng hài tử của ta. Ta muốn bảo hộ quốc gia này, những bách tính này, thế nhưng người ta càng muốn bảo hộ hơn… Là ngươi.”