[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 237 : Như đi trên băng mỏng

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Khi Liễu Hằng dẫn quân đội bản bộ hành quân cấp tốc đuổi đến Dĩnh Thành chi viện, Tần Húc Phi không hề ra khỏi thành nghênh đón.



Lúc này, y còn đang ngủ.



Sau một cuộc đại chiến, hành quân gấp bốn ngày bốn đêm, tiếp theo lại là một cuộc đại chiến, cho dù cơ thể bằng sắt đá, cuối cùng cũng không cầm cự nổi.



Tần quân sống sót, bản thân sau đó hồi tưởng cũng cảm thấy không thể tin tưởng họ sau bốn ngày hành quân gấp còn có thể khắc địch một trận.



Kỳ thật Tần Húc Phi chẳng qua là có nỗi khổ tự mình biết. Lúc ấy bốn ngày phi gấp không ngừng, người người mỏi mệt kinh khủng, nếu như thời điểm đó để mọi người nghỉ ngơi, mọi người đều sẽ hoàn toàn nằm luôn, chí ít phải một hai ngày mới có thể khôi phục.



Thời điểm đó, một khi mặc cho mệt nhọc bộc phát ra, thì chỉ có thể mặc địch nhân xẻ thịt. Bởi vậy y đành mạnh mẽ kích khởi nhiệt huyết dũng khí của các quân sĩ, dùng bản thân làm gương cho binh sĩ, khổ chiến sát phạt, để dẫn dắt mọi người một tiếng trống *** thần hăng hái, đánh hạ Dĩnh Thành.



Họ thắng rất hiểm. Vệ quân nếu ý chí đủ kiên cường, cho dù đánh không lại, nhưng nhiều người, chỉ cần chậm rãi kéo dài, kiên trì không lùi, cũng có thể kéo chết nhánh quân đội họ.



Biết rõ là mạo hiểm, nhưng Tần Húc Phi không có lựa chọn nào khác. Y chỉ có mạnh tay đánh cuộc, chỉ có đem toàn bộ tiền cược đặt trên nhánh Vệ quân tranh quyền đoạt lợi không ngừng, cướp đoạt vơ vét vô độ, không có thiết huyết chí phách ngoan cường đối địch với họ kia.



Lần này, y lại thắng cuộc.



Sau khi liên tục bị áp chế, tử thương vô số, cộng thêm chủ tướng bị giết, nhánh Vệ quân nhân số gấp chục lần họ này, bị sát khí hung hãn của họ chấn nhiếp phải bỏ chạy tứ tán.



Tần Húc Phi toàn thân buông lỏng, đâu còn khí lực truy kích quân bỏ chạy, vây quét tứ phía. Y cơ hồ ngay cả sức lực hạ lệnh tổ chức dân phu trong thành đến dọn dẹp chiến trường cũng chẳng còn, chỉ lập tức hạ lệnh vào thành.



Khi đánh giặc, Tần quân dũng hãn vô song, không sợ mệt mỏi, không sợ tử vong. Nhưng trận này vừa đánh xong, tất cả mỏi mệt thương đau đều kích phát ra, có người trực tiếp từ trên ngựa ngất xỉu ngã nhào xuống dưới, có người vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng hai chân lại cứng đờ, chẳng thể xuống ngựa.



Dù là người miễn cưỡng xuống ngựa rồi, đứng cũng không vững.



Sau khi vào thành, y điều một trăm người phụ trách phòng thành. Ngay một trăm người này, cũng là khó lòng miễn cưỡng đứng thẳng, vẫn phải luân ban ngủ mới có thể cầm cự.



Mà những người khác, đều chẳng thèm quản gì đi nghỉ ngơi luôn.



Lúc này, nếu lại có quân đội đến công, chắc có thể chẳng tốn hơi sức đã đoạt được Dĩnh Thành. May mắn là, lúc này Vệ quân mất sạch dũng khí, chỉ biết bỏ chạy, lại không một ai có gan quay đầu.



Liễu Hằng dẫn theo kỵ binh bản bộ, vội vàng chạy đến, cũng vẫn muộn mất hai ngày mới tới nơi. Mà y nhìn thấy, vẫn là một cảnh tượng thê lương.



Một tòa thành thị phồn vinh tốt lành, nơi nơi đều là phòng ốc đổ nát. Cảnh tượng thê thảm sau hỏa, nhà nhà hộ hộ đều có tiếng khóc. Mỗi con đường, đều có bách tính chết lặng ngỡ ngàng, hai mắt đờ đẫn.




Gánh nặng đè trĩu như vậy, y còn có thể cầm cự được bao lâu?



Liễu Hằng chỉ cảm thấy lòng bi thống, ngồi bên giường Tần Húc Phi mà ngẩn người, ngoài cửa lại vang lên tiếng truyền báo thấp giọng: “Liễu tướng quân, có quân báo…”



Liễu Hằng đứng dậy, mở cửa nhận quân báo, mở ra thoáng nhìn, thoạt đầu sửng sốt, sau là giận dữ hừ khẽ một tiếng.



Phía sau truyền đến một tiếng gọi suy yếu nhưng rõ ràng: “A Hằng, chuyện gì thế?”



Liễu Hằng quay người: “Ngài sớm tỉnh rồi?”



Tần Húc Phi nở một nụ cười, không nói gì. Y trải sa trường lâu năm, tự có một năng lực cảm giác kỳ dị, ngay cả trong mơ, y cũng đang theo bản năng cảm nhận bên ngoài. Biết có bằng hữu hơi thở quen thuộc đến bên cạnh, y có thể tiếp tục ngủ say như thường, nhưng chỉ cần bên ngoài phát sinh bất cứ một chút biến cố nhỏ nhặt nào, y sẽ có thể lập tức cảm ứng, tức thời tỉnh lại.



Đối với một vị tướng lĩnh mà nói, đây chắc cũng coi như một thói quen tốt, chí ít không sợ bị đánh úp cướp trại, không sợ bị ám sát.



Liễu Hằng bước đến gần, đưa quân báo qua: “Thật không hiểu, chúng ta mới bị nhốt ngoài biên giới vài năm, quân đội trong nước sao lại vô năng đến mức này, việc này ngài không thể quản nữa. Bằng không ngài không bị địch nhân giết chết, cũng phải bị người nhà mệt chết tươi.”



Tần Húc Phi yên lặng tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng, cười khổ một tiếng, đang định nói gì đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân cấp bách.



“Chuyện gì?” Tần Húc Phi cao giọng hỏi.



“Báo, Giang Ninh đạo tổng quản cấp tín cầu viện.”



“Báo, thành Vĩnh Định phi thư cấp báo…”



“Báo, Tĩnh Thủy quan đã bị Yên quân vây khốn, chủ tướng phái tâm phúc phá vây mà ra, đến quân ta cầu viện, lúc này đã chờ ở ngoài thành…”



“Báo…”



Liễu Hằng dần dần xanh xám mặt, nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Đám bất lực này.”



Tần Húc Phi nhắm mắt, một lát sau mới thở dài một tiếng.



“Tĩnh Thủy quan, Vĩnh Định thành, một tây một bắc, nhưng đều là lá chắn của kinh thành. Giang Ninh đạo nối thẳng thủy vận trong kinh… Nếu như phá hết, họ sẽ có thể huy quân bức thẳng kinh sư. A Hằng, đó là nơi gốc rễ của quốc gia, tông miếu tổ tông ở đó, ta làm sao có thể không quản.”