[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 245 : Viện binh nơi nào

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


“Đồ rùa rút đầu, chỉ biết trốn dưới khiên nói chuyện.”



“Miệng đầy lời khoác lác, vừa nói muốn dưới tay gặp chân chương, liền chỉ biết giảo từ tránh né.”



“Mở miệng ngậm miệng chiêu hàng, điện hạ chúng ta vừa kéo cung liền trốn bặt như thỏ.”



“May mà điện hạ không so đo với hắn, mới thi chút thủ đoạn đã bị đùa bỡn nhát gan trò hề gì cũng ra hết…”



Nghe thuộc hạ căm giận quát mắng, Tần Húc Phi chỉ âm thầm cười khổ. Đừng nhìn y trước trận hai quân, trước mặt mấy chục vạn người biểu diễn rất đỗi thong dong, kỳ thật là có khổ tự mình biết.



Một tên kia y đã bắn đủ cật lực, đủ vất vả.



Cho dù là lúc y toàn thịnh, toàn lực một tên, cũng bất quá như thế, huống chi lúc này, quả thật là bách chiến mệt nhoài.



Vốn là vì lập uy, cho nên cố đề chân lực, mạnh mẽ bắn ra một tên quá sức, sau khi bắn xong, ngực khó chịu, hơi thở không thuận, cố tình đối phương còn phòng chu đáo chặt chẽ như vậy, quả thật làm một tên y bồi chân nguyên như thế bắn ra không công lãng phí.



Sau đó y tùy ý kéo cung lại giương mà không bắn, người ngoài chỉ nói y hù dọa Phong Trường Thanh, nhưng nào biết được, y thật sự chẳng còn khí lực bắn thêm một tên nữa.



Tên thế này bắn thêm lần nữa, y phải lập tức nội thương phát tác, chân khí rẽ lối, lúc binh hung chiến nguy, loại tranh khí phách này, y lại quả quyết không dám làm.



Song một tên toàn lực này thất thủ, cảm giác muốn giết địch lại bất lực, là khiến lòng người nặng nề như thế, y không thể không thừa nhận bản thân y thật sự cũng đã đến cực hạn, thật sự cũng đã…



Tâm tư đang phân loạn, chợt thấy đại địa chấn động kịch liệt, y chợt ghìm ngựa quay đầu, trông liên quân phía sau, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, nhất thời chẳng biết có bao nhiêu người bao nhiêu ngựa đang lao đến như bay.



Chúng tướng không ai không hoảng sợ.



“Mẹ kiếp, còn đến? Chúng rốt cuộc đâu ra lắm nhân mã như vậy?”



“Sợ gì! Đến nhiều đến ít, đều bất quá là liều mạng!”



“Điện hạ, nếu không, ngài…”
Tiền quân của họ đang giao phong với Tần Húc Phi, quân lương chủ yếu đều bỏ ở hậu doanh bên kia, hiện giờ một phen đại hỏa thiêu cháy, nếu như không có lương thực, cho dù có thể giết Tần Húc Phi, bản thân họ cũng phải đói chết.



Trên đường lui binh, đất đai đã cướp đoạt một lần, còn có thể nạo được bao nhiêu đồ?



Trong hỗn loạn, Hứa Phong Trọng cắn răng hạ lệnh, toàn quân lùi về, che chở hậu doanh! Bất kể Vệ binh hay Yên quân, phàm cản lại, nhất loạt giết không tha!



Ngô quân vừa loạn vừa nhượng, Yên quân nhất thời một mình khó chống.



Yên quân bởi vì công ổn, đường tiếp tế lại có trọng binh bảo vệ, áp lực tiếp viện không lớn. Cho dù lương thảo nơi này bị đốt, cũng chẳng nóng ruột. Nhưng dưới cục diện hỗn loạn thế này, một nhà chỉ lo thân mình, căn bản không có tác dụng gì nhiều.



Ngô quân quân tâm đã tan, Vệ quân tan không thành quân, Yên quân thủ ổn hơn nữa, bị đại quân Tần Húc Phi xung kích, cũng rung chuyển từng trận.



Lúc này, trong nhánh Tần quân phía sau kia, đột nhiên chia ra một nhánh phân đội nhỏ, như một mũi dùi, cắm thẳng vào trong Vệ quân, phân gió rượt sóng, dần dần áp sát Yên quân.



Trái phải chiến kỳ chợt phân, lộ ra bạch bào tướng quân vẫn ẩn giữa loạn quân kia.



Phong Trường Thanh xa xa chỉ thấy người nọ bạch mã ngân thương, từ sau cờ hiện ra thân hình, lập tức trở thành tồn tại chói mắt trên chiến trường giống như Tần Húc Phi.



Cách quá xa, không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng đưa tay, lấy cung cài tên, tư thế lại tương đồng với Tần Húc Phi.



Phong Trường Thanh chỉ cảm thấy buồn cười. Đám tướng lĩnh Tần quân này, có phải đều quá hâm mộ Tần Húc Phi, cho nên có việc hay không cũng yêu bắt chước y? Hắn lại chưa từng nghe nói, trong tướng lĩnh Tần quân, còn có Tần Húc Phi thứ hai!



Song một tiếng cười còn chưa kịp ra khỏi môi, bóng tên kia đã như điện quang bức thẳng trước mắt, thần tốc mạnh mẽ, sấm gió gào thét!



Thân binh thuẫn vệ bên cạnh Phong Trường Thanh, đều chỉ toàn tâm toàn ý, phòng bị Tần Húc Phi bên kia, ai có thể ngờ được, phía sau lại không dưng chui ra tiễn thủ thứ hai khủng bố như Tần Húc Phi?



Thuẫn vệ phản ứng không kịp, Phong Trường Thanh lại thân thủ mau lẹ, quát to một tiếng, hoành thương ngăn trước ngực, nhưng một tên kia bắn tới, trường thương lại gãy đôi, mà thế tên không ngừng!



Phong Trường Thanh chỉ cảm thấy ngực như trúng đòn nghiêm trọng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, cắm xuống ngựa.