[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 256 : Mộng đẹp say sưa
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
“Điện hạ của ta, ngài cũng quá coi thường bản thân rồi. Ta dám làm những chuyện này, không phải bởi vì ta không sợ chết, mà bởi vì ta biết ta khẳng định không chết được.”
Liễu Hằng mỉm cười, ngữ khí cực kỳ chắc chắn. Tần Húc Phi là người trong cuộc mê, y lại ở bên nhìn rõ mồn một.
Phương Khinh Trần cố nhiên không phải người dễ đối phó, nhưng những năm gần đây, tâm tư Tần Húc Phi phí vì y, sự coi trọng và tôn trọng với y, y cũng tuyệt đối không phải vô cảm vô giác.
Y có thể xác định, Phương Khinh Trần đến Tần quốc, tuyệt không phải trùng hợp như vẫn nói, cho nên y dám giao quân đội *** nhuệ nhất trên tay cho Phương Khinh Trần, y dám tin tưởng các loại phán đoán của Phương Khinh Trần, y cũng dám đi đắc tội Phương Khinh Trần, dám âm thầm tung tin đồn.
Hết thảy những điều này, đều tuyệt không phải đang mạo hiểm.
Vô luận thế nào, nể tình Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần dù oán giận hơn, cũng sẽ quyết không làm gì y, đáng tiếc bản thân Tần Húc Phi lại không hề có chút tự tin và tự giác về phương diện này.
Liễu Hằng nghĩ đến liền cảm thấy thú vị, vì thế cũng không chịu đánh thức Tần Húc Phi, chỉ ở bên cạnh nhìn điện hạ của mình mơ mơ hồ hồ, nhọc lòng lo lắng thay y như vậy: “Được rồi, chờ vào thành rồi, ta sẽ đi tìm y nhận lỗi, muốn đánh muốn phạt đều do y.”
“Y tạm thời không tiện gặp người, ngươi đừng đi thì hơn.”
Tần Húc Phi nhớ trước khi ra khỏi thành, thấy sắc mặt Phương Khinh Trần lại có chút ửng hồng quái dị, sợ là gần đây uống hơi nhiều rượu, lại dẫn độc kia phát tác.
Ôi, theo tính nết của Phương Khinh Trần, giờ này khắc này tất nhiên phải đóng cửa lại tự mình vận công áp độc.
Từ lần trước y vào khi Phương Khinh Trần độc phát, suýt nữa vớ vẩn bị đá thành chung thân tàn tật, y đã hạ mệnh lệnh chết, nếu Phương Khinh Trần tự mình đóng cửa ở trong phòng không ra, ngoại trừ y không ai được tự tiện vào phòng Phương Khinh Trần. Có chuyện gì, chỉ cho phép ở ngoài cửa gõ cửa gọi, nếu bên trong không đáp, cũng không cho vào.
Chỉ là, căn nguyên việc này y lại không dám nói rõ, dù sao cũng không thể nói cho toàn quân biết, Phương hầu anh minh thần võ chỉ cần vừa phát bệnh là sẽ hồ đồ tùy tiện đánh người chứ, cho nên đành phải lập lờ cho qua. Kết quả, về bệnh ngủ mơ giết người của Phương hầu, trong quân đội lại càng ngày càng truyền lợi hại.
Lúc này, y đương nhiên không dám để Liễu Hằng đi gặp Phương Khinh Trần, Liễu Hằng nghe mà kỳ quái: “Sao không tiện gặp người?”
Tần Húc Phi cười khổ: “Tính ra, lúc này, y hẳn là đang ngủ.”
Thân thể người, có phải thật sự vĩnh viễn sẽ chỉ ở bên cạnh người mình tin tưởng nhất, mới chịu tự nhiên thả lỏng, tự nhiên mặc bản năng nắm mình trong tay?
Y hơi mê loạn nghĩ, sau đó, chầm chậm chìm vào trong bóng tối an bình thoải mái kia.
—
Phương Khinh Trần ngủ một giấc rất dài rất thoải mái rất yên tĩnh, từ khi một thân phiêu bạt đến nay, y đã rất lâu chưa được thoải mái như vậy, cứ bình yên ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Không có kinh mộng không hiểu kia, không có những mê loạn không hiểu đó, không có loại trống rỗng và mất mát đó, thiên địa bình yên, thế giới ấm áp, hết thảy đều yên tĩnh mà tốt đẹp.
Y uể oải ngáp một cái, híp mắt chậm rãi ngồi dậy. Thật là rất lâu rồi chưa được khoan khoái thế này, tứ chi xương cốt đều biếng nhác, vừa định vươn vai, khóe mắt quét đến một người, suýt nữa khiến y trực tiếp nhảy dựng khỏi giường.
Tần Húc Phi xuất hiện trong phòng bên giường y, việc này không phải chuyện gì to tát, y sớm đã thành thói quen.
Thế nhưng, Tần Húc Phi xuất hiện trong gang tấc bên cạnh, y lại vẫn ngủ say, không hề cảm ứng, hơn nữa ngay cả sau khi tỉnh dậy cũng chưa lập tức phát hiện, như thể người này ở bên cạnh quá sức tự nhiên, quá sức hợp lý như không khí, như nước, cho nên bất kể là thân hay tâm, đều chẳng có một chút cảnh giác.
Phương Khinh Trần ngơ ngác nhìn Tần Húc Phi, rốt cuộc đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cảm thấy phẫn nộ và buồn bực, y cắn răng, trực tiếp ngồi thẳng dậy, chờ Tần Húc Phi phản ứng lại để tính sổ.
Ai ngờ y đợi cả buổi, Tần Húc Phi vẫn nửa dựa bên giường, dáng vẻ mộng đẹp say sưa.
Phương Khinh Trần chán nản, ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh gì đây, sao có thể trì độn đến nước này? Người bên cạnh có động tác lớn như vậy, cả giường cũng chấn động, lại vẫn không có lấy một chút cảm giác.
Loại ngu ngốc này, ngày nào đó đang ngủ bị thích khách một đao kết liễu, chắc cũng chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên.
Lúc này y lại quên béng, nói đến thì tính cảnh giác của mình và vị này, dường như cũng chính là tám lạng nửa cân, chẳng ai có thể cao minh hơn ai.