[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 25 : hình dạng của ác ma

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


“Ta cần gì, ta tội gì?”



Kinh hoảng qua, bi thương qua, Tiêu Hiểu Nguyệt rốt cuộc đã biết giận! “Ông căn bản chẳng biết cái gì, chẳng hiểu cái gì hết!”



Phương Khinh Trần thanh âm thanh đạm lơ lửng.



“Ta hiểu.”



Không không không, ngươi không hiểu! Ngươi nếu hiểu, sẽ không tàn khốc xé toang vết thương của người khác như vậy!



Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là anh hùng truyền kỳ hào quang bốn phía, tự nhiên coi thường tình yêu khuynh tâm bỏ mạng không nhìn hết thảy như ta. Ngươi cũng như ca ca, trong mắt đều là quốc gia đại sự, làm sao hiểu được ta vì sao yêu quý loại tình cảm thà rằng vứt bỏ hết thảy cũng muốn bầu bạn bên nhau này?



Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, chẳng qua, hắn yêu nàng kém xa nàng yêu hắn. Song, cho dù đã biết rõ như thế, nàng vẫn yêu hắn! Muốn nàng cắt bỏ hắn, là muốn nàng cắt tim mình, bỏ hồn mình. Cho dù không có gia quốc, không có thiên hạ, không có đại cục, không có sự chờ đợi của mọi người… Nàng vẫn không bỏ được hắn!



Nàng yêu hắn, cho nên mới hận hắn. Nàng hận hắn cho nên nàng mới bày ra tư thái tuyệt tình, không chịu tha thứ như vậy. Thế nhưng, đó là bởi vì nàng yêu hắn. Nàng yêu hắn, cho nên trong biệt viện đó, nàng mới dưới một câu thăm dò nhẹ nhàng tùy ý như vậy của Phương Khinh Trần, quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.



Nàng yêu hắn, cho nên nàng cùng hắn sóng vai trước đại doanh đối lại núi đao rừng thương, nàng hận hắn, cho nên khi nửa Sở quốc đều đang vì cuộc hôn sự kết thúc nội chiến này mà vui mừng, nàng lại đêm đêm không thể an giấc.



Nàng biết, nàng không bỏ được hắn, cuối cùng, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn. Cho nên nàng nỗ lực khắc ý không nghĩ nhiều nữa, khắc ý bài xích tất cả, hết thảy tâm thần không yên, đều quy về sự ngượng ngùng và khẩn trương tự nhiên của nữ nhi. Chưa có ai từng nhắc một câu về việc ruồng bỏ ngày đó với nàng, cố tình y phải một ngữ vạch trần, xé toang tất cả che giấu! Chân tướng nhìn mà ghê người, bảo nàng làm sao đối mặt!



Thì ra, nàng một mực chưa từng quên trường phản bội kia! Thì ra, nàng một mực nhớ mãi, kỳ thật hắn yêu nàng kém xa nàng yêu hắn. Dù rằng đã có thể vợ chồng tôn trọng, cuối cùng ý khó bình!



Ngươi thì biết cái gì! Ngươi là nam nhân, là anh hùng, là cường giả… Ngươi làm sao có thể hiểu được trong bóng tối cô đơn một mình, chạy trốn trong cuộc đuổi bắt do người mình yêu nhất chỉ huy, là đau đớn như thế nào, ngươi làm sao có thể hiểu được, bị người mình tín nhiệm nhất coi trọng nhất nguyện ý vì y vứt bỏ hết thảy bán đứng, là cảm giác như thế nào! Sau phản bội, lại nhìn người mình yêu nhất đau khổ sám hối trước mặt mình, mỗi lần nhìn thấy người ngươi yêu nhất đều sẽ nghĩ đến phản bội, mỗi lần nghĩ đến phản bội lại nhớ tới phản bội ngươi vẫn cứ là người ngươi yêu nhất…



Không không không, ngươi không hiểu. Nếu ngươi hiểu, sao có thể nhất định bắt ta nhìn!



Phố dài trơ trọi, nàng rốt cuộc bưng mặt khóc nức nở!



Sâu trong đường phố tối om, chợt có một bóng người xông thẳng đến, nhấc tay là một quyền nhằm ngay đến Phương Khinh Trần.



Phương Khinh Trần nhìn mà không thấy, động cũng lười động.
Thiếu niên bình tĩnh trả lời: “Nàng ấy tốt là ta tốt. Nàng ấy vui mừng là ta vui mừng.”



Tâm tư rất nhiều rất nhiều người khác cho là cực phức tạp cực vi diệu, không thể cho ai biết, hắn cứ thế một câu bình bình đã nói xong.



Phương Khinh Trần giật mình nhìn hắn, chợt thở dài khe khẽ.



Không có điều cầu, cho nên không có nỗi khổ cầu không được. Không để ý hồi báo, cho nên mới có thể dốc sức đến nước này. Một thiếu niên bình thường như thế, mới là người chân chính biết tình hiểu ái chăng.



Đáng tiếc y là Phương Khinh Trần, y bản tính lãnh khốc ích kỷ, y cầu quá khắt khe, cho nên y tham sân ái hận cầu mà không được, không thể không nếm bảy điều khổ của nhân gian này.



Đêm hôm đó, lúc tâm tình y đang ảm đạm nhất, một tân nương chờ gả mê loạn như vậy, đâm đến trước mắt, khơi lên tất cả ác ý và lãnh khốc của y.



Vì sao lúc ấy bỗng nhiên không muốn khống chế sự hắc ám lạnh lùng trong tư tâm nữa?



Một đời lại một đời, ta đi tuyệt nhiên, mà càng nhiều người thiên hạ, lại chỉ lựa chọn muốn đi thỏa hiệp đi quên lãng, đi quý trọng tất cả trước mắt, sau đó suốt đời suốt kiếp chí ít cũng sẽ có khoái lạc tốt đẹp ngoài mặt.



Vì sao? Rõ ràng tâm không cam, ý khó bình, rõ ràng dưới ánh trăng, có một đôi mắt bi thương, vì sao còn phải đi hiếm lạ “nhân duyên tốt đẹp” như vậy?



Nói trắng ra, y chỉ là không nhìn nổi người bên ngoài tốt đẹp mà thôi.



Bản thân cầu mà không được, cho nên không nhìn nổi người bên ngoài có được.



Y mỉm cười, ánh mắt đột nhiên xa xăm, đứng dậy, chẳng nhìn A Hổ một cái đã đi ngay ra ngoài.



A Hổ xông đến ngăn y: “Ông đi đâu, ông còn chưa đáp ứng ta…”



“Muốn giúp Tiêu Hiểu Nguyệt thì mau tránh ra cho ta.”



A Hổ ngẩn ra, tránh sang bên một bước. Nhìn y đi ra mấy bước, mới lấy lại *** thần, bám gót cùng đi.