[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 265 : Giang sơn đã định

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Vô luận là chuyện bất kham hơn, cũng luôn có thể được tuyên dương đến quan miện đường hoàng.



Nghe nói, trải qua một đêm “kịch chiến”, quân đội chính nghĩa của Tần quân, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của tam điện hạ Tần Húc Phi, công phá kinh thành, cứu tất cả bách tính chịu khổ chịu nạn.



Nghe nói, khi toàn quân cao hứng bừng bừng đến hoàng cung nghênh đón Tần vương, mới biết từ lúc Ngô Vệ hai quân nội đấu muốn cướp đi tất cả vương tộc uy hiếp Tần quân, Tần vương vì bảo trì tôn nghiêm hoàng gia, vì không để Tần quân bị hiếp bức, cho nên ba đời đều tụ tập trong Tử Thần điện, dứt khoát dẫn lửa tự thiêu.



Nghe nói, hiện giờ hoàng tộc đích hệ, hơn trăm người, đều đã thành xương khô xác sém. Ngay cả trong cơ thiếp, bao quát tám hài tử nhỏ nhất một tuổi, lớn nhất mười hai tuổi, đều không một người lọt lưới.



Nghe nói, Tần Húc Phi cố nén đau buồn, phái người kiểm tra đám cháy, tìm kiếm khắp hậu cung, nỗ lực tìm một hai huyết mạch trực hệ hoàng tộc sót lại mà không được. Nghe nói Tần Húc Phi tuyệt hy vọng, chỉ đành khóc rống một hồi, hậu táng mọi người, đáng thương thay những Hoàng đế hoàng hậu, Thái tử hoàng tôn kia, sinh tiền vinh quang vô cùng, sau khi chết cả ai là ai cũng chẳng phân rõ được, vào lúc quốc loạn này, cũng không thể chú ý tang lễ long trọng gì, cuối cùng hơn trăm thi cốt, chỉ có thể cùng nhau táng vào hoàng lăng một cách qua loa.



Người sáng mắt, cho dù không có chứng cứ, tự nhiên vẫn hiểu rõ rằng kỳ thật đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phần nhiều cũng có thể lý giải “phản kích bất đắc dĩ” của Tần Húc Phi sau khi bị bức đến đường cùng.



Sau đó, chính là Tần Húc Phi “nén đau” trấn giữ đại cục, giải cứu bá quan, trấn an bách tính, lại lấy các loại tội danh như bất trung, phản quốc, loại trừ sạch sẽ những người nên loại trừ.



Mà những quan viên có hiền danh, có năng lực, vẫn khá trung lập, chưa từng can dự sâu vào đảng tranh, chưa từng liều chết đối địch với Tần Húc Phi kia, tất nhiên đều không thêm tội, phần lớn sau khi được Tần Húc Phi hậu lễ khiêm từ đối đãi, liền dốc lòng dốc sức, trợ y chỉnh đốn kinh thành, chỉnh lại triều cương.



Về phần những người không thể buông đại nghĩa quân thần, nghểnh cổ không đếm xỉa lễ ngộ của Tần Húc Phi, Tần Húc Phi cũng không để ý. Không chịu hiệu lực cũng thế, cáo ốm liệt giường cũng thế, ai thích rảnh rang thì rảnh rang, thứ khí khái này chắc gì có thể chịu được cô tịch quạnh quẽ thời gian quá dài.



Đương nhiên… Rốt cuộc cũng bắt đầu có người hô hào, nước không thể một ngày không có vua, tam điện hạ có công lớn với nước, lý nên đăng cơ.
Kỳ Sĩ Kiệt dẫn bộ truy kích Vệ quân, dọc đường rất thuận lợi, đánh người Vệ chạy như lợn, bỏ trốn tứ phương, dọc đường lưu lại vô số thi thể, hơn mười vạn đại quân, cuối cùng có mệnh về đến Vệ quốc không đủ vạn người.



Mà một lộ Tần binh Phương Khinh Trần dẫn này, lại nghênh diện đụng phải đại quân tiếp viện của Ngô quốc.



Vốn Ngô vương năng chinh thiện chiến, vẫn giữ lại trọng binh trấn thủ trong nước, phòng bị Tiêu gia, nhưng sau khi biết được Tần Húc Phi khởi binh công kích kinh thành, y rốt cuộc không kiềm chế được, rốt cuộc đích thân lĩnh tám vạn đại quân, trực tiếp công vào Tần quốc để tiếp ứng nhân mã bên mình.



Phương Khinh Trần dẫn binh một đường truy kích Ngô quân, mắt thấy sắp có thể vây giết toàn bộ, lại đột nhiên gặp phải cường địch, thất bại trong gang tấc.



Nếu không phải bởi vì dẫn binh là Phương Khinh Trần, khi chợt gặp biến này, mạnh yếu đổi chỗ, ít khó địch đông, Tần quân sợ là phải thiệt nặng. May mà Phương Khinh Trần gặp nguy không loạn, lấy kỵ binh *** nhuệ nhiều lần xung đột đoạn hậu, lệnh đại đội nhân mã kịp thời lùi về trú thủ chỗ hiểm yếu, nhánh binh mã hơn năm vạn người này, mới không bị quân đội Ngô vương đánh tan tác.



Ngô vương mắt thấy quân đội của mình tổn thất nặng nề như thế, cực kỳ tức giận, ngày đêm mãnh công cuồng đánh Tần quân, nhưng Tần quân dưới sự chỉ huy của Phương Khinh Trần, nhờ hiểm yếu, đóng vững đánh chắc, song phương giằng co năm sáu ngày, Ngô vương đã lĩnh giáo năng lực chỉ huy của Phương Khinh Trần, trong lòng biết rõ, muốn nuốt nhánh quân đội này không dễ. Y căn bản không dám thời gian dài trú mãi cường binh còn dư trong nước ở Tần quốc, tính thời gian, thời điểm bộ Kỳ Sĩ Kiệt có thể chạy đến tiếp viện cũng đã không xa. Mắt thấy thời cơ chiến đấu đã mất, Ngô vương chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau lui binh. Trận này công Tần, Ngô quân xuất binh hai mươi vạn, trong đó *** nhuệ chiến được có mười sáu vạn, nhưng cuối cùng có thể dưới sự tiếp ứng của Ngô vương, bình yên lui về Ngô quốc, không đủ bốn vạn. Ngô quốc bởi vậy nguyên khí đại thương, quân lực giảm mạnh, phong quang thế lực của Tiêu thị hậu tộc trong nước bởi vậy đại thịnh, đây lại là chuyện về sau.



Ngô quân rút khỏi, Phương Khinh Trần cũng không dám tham công cấp tiến, dẫn quân đội từng bước chậm rãi tiến về trước, Ngô vương lui một chỗ, họ mới tiến một chỗ, không chịu đi nhiều một bước, cho đến khi Ngô quân hoàn toàn rời khỏi quốc cảnh, Tần quân trên dưới mới thở phào một hơi.



Phương Khinh Trần vẫn không dám sơ ý, để toàn quân đóng quân ở biên cảnh, tu sửa tường thành đổ nát, thu thập hỗn loạn hậu chiến, một lần nữa khôi phục chiến lực và năng lực phòng ngự của trọng trấn biên quan, đồng thời phái thám mã không ngừng xem xét hướng đi của Ngô quân, biết chắc Ngô quân hẳn sẽ không đến công kích nữa, lúc này mới giao ra quyền chỉ huy, bản thân thì khinh kỵ khoái mã chạy đến kinh thành tìm Tần Húc Phi tính sổ.



Thiệt to! Ai mà ngờ được, phân khổ lực không có tiền công này, y cuối cùng lại phải làm vất vả như vậy!