[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 272 : Hồ Ly nguyên hình
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Phương Khinh Trần lại chẳng rảnh thể hội tâm tình của y lúc này, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm sao mà biết, đừng hòng hàm hồ cho qua nữa.”
Tần Húc Phi vốn cũng không nghĩ còn có thể lừa dối nữa. Lúc này chẳng còn cách nào mượn say giả điên đánh trống lảng, vì thế chỉ đành cười cười: “Lúc trước ngươi vì thức tỉnh Sở Nhược Hồng, lọt vào phản phệ, từng hôn mê nhất thời. Khi đó, ngươi đã gọi mấy cái tên người…”
Y dừng một chút, mới nói: “Cho nên trong lòng ta mới sinh nghi, bèn phí tâm đi tra xét kỹ càng…”
“Có một khoảng thời gian, ngươi bỗng nhiên đặc biệt thích đọc sử, bảo người giúp ngươi thu thập hết thảy những sự liên quan đến sử liệu, cũng tìm kiếm chân dung người xưa, kỳ thật chỉ vì truy tra chi tiết của một mình ta?” Phương Khinh Trần bừng tỉnh đại ngộ, cũng khá là ảo não.
Lúc trước giữa Tần Sở ngoài mặt hợp tác, sau lưng một mực đánh tình báo chiến, gián điệp chiến với nhau, người Tần đột nhiên tìm kiếm sử liệu chân dung tứ xứ, những việc này y cũng biết, tại sao lúc ấy lại không thể đoán ra nội tình.
Tần Húc Phi biết tâm tư của y, cười nói: “Việc này nguyên cũng không thể trách ngươi, ngay chính thủ hạ của ta còn không hay biết. Họ đều mù quáng thu thập hết thảy sử liệu chân dung, bản thân ta lại một mình chọn lựa cái ta dùng được trong đó. Dưới tình huống kiểu này, ngươi cho dù thông minh hơn, làm sao có thể đoán ra được?”
Đương nhiên, khuyên giải như vậy, chẳng mảy may có thể làm cho Phương Khinh Trần nguôi ngoai. Trong lòng y chỉ buồn bực, mình hồi đó đã nhiều lần muốn làm thịt tên này như vậy, sao lại xuẩn đến mức chưa một lần nào thật sự ra tay kia chứ?
Tần Húc Phi nhịn không được cười thầm trong bụng. Người này, yêu cầu với bản thân luôn hà khắc thái quá, luôn hy vọng mình có thể toàn trí toàn năng, hơi có sai thất là khó tránh khỏi rầu rĩ, sau đó ăn năn hối hận. Hiện tại, sợ là đang cực độ hối hận hồi đó vài ba phiên ra tay, lại đều không thật sự giết mình đây? Nhưng cũng chỉ có thể oán hận thôi. Thật sự thời gian quay ngược trở lại lần nữa, y vẫn chẳng thể hạ quyết tâm chẳng ra tay nổi.
Không phải y tự cao Phương Khinh Trần có thể có tình nghĩa bao sâu với mình, chỉ là biết rõ, dưới loại cục diện đó, tuy là thật sự tức giận muốn điên, Phương Khinh Trần cũng sẽ không mạo hiểm để Sở quốc lại nổi can qua sát phạt mà tùy ý làm bậy. Nói đến thì hành vi cậy điểm này năm lần bảy lượt cố ý chọc giận y, mình làm cũng hơi ác liệt.
Nhìn vẻ mặt Tần Húc Phi như vậy, Phương Khinh Trần cũng có thể mơ hồ đoán được y đang nghĩ gì, không khỏi có phần hậm hực. May mà số lần y bị Tần Húc Phi chọc giận cũng đã quá nhiều. Quả nhiên dần dần liền thích ứng, cáu hơn tức hơn bất đắc dĩ hơn, cũng rất nhanh chóng tự mình điều hòa lại.
Đã luôn là không có biện pháp làm gì y, cũng liền không có đạo lý để mình nghĩ luẩn quẩn, tiếp tục đâm đầu vào bế tắc nữa. Phương Khinh Trần tận lực làm cho mình thoải mái hơn, thở dài, mới nhàn nhạt hỏi: “Mặc dù ngươi đã tra biết một số ẩn sự và trùng hợp năm đó, vì sao có thể xác định như thế. Bảy trăm năm qua, mỗi một Phương Khinh Trần đều là ta? Việc không thể tưởng tượng này, ngươi cứ thế tiếp nhận toàn bộ?”
Nhìn Tần Húc Phi nén cười đến đỏ bừng mặt, Phương Khinh Trần làm sao không biết y đang nghĩ gì, dù là ngần ấy năm qua bị Tần Húc Phi làm khổ chọc giận hết lần này đến lần khác, đến bây giờ y cũng sắp hết biết giận là gì luôn rồi, vẫn nhịn không được hung tợn trừng một cái, lấy đó làm cảnh cáo.
Nhìn ánh mắt ngứa ngáy chân tay, hận không thể động thủ giết người này, Tần Húc Phi càng buồn cười, song thật sự không dám khiêu chiến chút nhẫn nại cuối cùng của Phương Khinh Trần, chỉ đành liều mạng cố nén, cười hỏi: “Làm sao? Ngươi đến bây giờ vẫn muốn giết người diệt khẩu hay sao?”
Phương Khinh Trần chau mày lạnh lùng liếc y một cái, rốt cuộc thản nhiên nói: “Chờ ngươi thương thế khỏi rồi, ta lại đến làm thịt ngươi.”
Điều muốn hỏi đã hỏi, mối nghi cuối cùng đã tháo bỏ, y thật sự không còn kiên nhẫn, tiếp tục đứng ở đây, chịu đựng ý nghĩ vớ vẩn của tên ngốc này, quay đầu phất tay áo đi thẳng.
Về phần câu nói có lẽ là cảnh cáo, có lẽ là tuyên ngôn cuối cùng này, ít nhất giờ khắc này, lại không hoàn toàn là hư ngôn. Sát khí nộ ý trong lòng y vẫn còn hừng hực, có điều cuối cùng giết được hay không, bản thân y chẳng muốn nghĩ nhiều, mà Tần Húc Phi cũng không cảm thấy mình cần vì loại chuyện này mà phí tâm.
Nhiều năm như vậy, Phương Khinh Trần bị y chọc giận bao nhiêu lần như thế, cũng chưa thật sự làm gì y, hiện tại tình hình này sợ rằng sẽ không thay đổi. Năm đó Phương Khinh Trần cố kỵ là bách tính Sở quốc, mà hiện tại y cũng sẽ tuyệt không thật sự vì cơn giận của một người, mà làm cho vô số người Tần sa vào khổ nạn nữa… Vừa nghĩ điều này, tâm tình Tần Húc Phi không thấy thoải mái, lại bỗng nhiên trở nên nặng nề, khuôn mặt vốn sắp cười đột nhiên nghiêm trang, chăm chú nhìn bóng dáng Phương Khinh Trần, môi mấp máy, dường như muốn gọi y, dường như còn rất nhiều lời muốn nói với người nọ, còn rất nhiều vấn đề, chờ đợi câu trả lời của người nọ, song giờ khắc này mở miệng, lại đưa tay bụm miệng, phun ra một búng máu nhỏ.
Một chưởng của Phương Khinh Trần đêm qua, thật là tổn thương tâm mạch không nhẹ, vừa rồi cố tự nói cười, còn duy trì được, nhưng tâm tình không dưng hóa trầm trọng như vậy, liền tác động đến tâm mạch.
Sắc mặt Tần Húc Phi tuy hơi tái nhợt, vẻ mặt lại không hề gì. Phong cách tác chiến của y trước nay chính là kiên cường quyết liệt, từ khi tòng quân đến nay bị thương vô số, chút nội thương này vốn cũng không để tâm, chỉ là một búng máu này phun ra, thấp thoáng quen thuộc, đột nhiên nhớ ra đêm qua trong lúc mông lung mê loạn, y dường như còn từng nói mấy câu cũng chẳng biết có tính là chơi xấu không.
Là ngươi làm ta bị thương, ngươi phải phụ trách…
Trên mặt Tần Húc Phi thoáng chốc nóng bừng như thiêu như đốt-