[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 277 : Khó được hồ đồ

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Hắc y nhân một chân quỳ trước mặt, Phương Khinh Trần lại chỉ thờ ơ rót rượu cho mình, mí mắt cũng không nhướng một thoáng: “Ngươi là người cuối cùng rút khỏi?”



“Phải, thuộc hạ đi rồi, trong kinh tạm thời sẽ không còn người của chúng ta nữa, cho nên thuộc hạ vô luận thế nào cũng phải đến chào từ biệt. Nếu Phương hầu còn điều gì khác phân phó, cũng xin cho thuộc hạ biết, thuộc hạ tất tận lực làm việc.”



“Chuyện lần này các ngươi có thể làm tốt, vô luận là với ta hay với Sở quốc, đều đã đủ rồi. Ta không có chuyện gì an bài các ngươi làm, cũng không muốn xen vào chuyện của các ngươi nữa. Các ngươi đã không còn nợ ta, cũng đã lập công lớn cho quốc gia. Muốn tiêu dao tự tại, đi nơi nào đều không cần nói cho ta biết, muốn về nước, cầm tín vật của ta đi tìm Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân. Chuyện của các ngươi, họ đều hiểu rõ, lập công lao lớn như vậy, phong thưởng nên có luôn không thiếu được. Về sau, tất cả hành tung của các ngươi, đều không cần thông báo ta nữa. Nếu không có gì bất ngờ phát sinh, về sau ta cũng nên không về Sở quốc, không tham gia chính cục, không ra lệnh cho bất cứ ai trong các ngươi nữa.”



“Phương hầu, việc này…”



“Chuyện của ta, các ngươi đừng xen vào.” Phương Khinh Trần đưa tay chống trán, day day cái trán có lẽ bởi vì uống nhiều quá nên hơi đau, phất tay: “Đi đi!”



Người tới buồn bã đứng dậy, thấp giọng nói: “Phương hầu, Liễu Hằng trở về, tất sẽ tiếp tục truy tra đến cùng, sự tình không giấu được bao lâu nữa. Phương hầu tốt nhất cũng nhanh chóng rời đi.”



“Ta tự có chừng mực, không cần ngươi nhắc nhở, đi nhanh đi.” Người tới lại thi lễ thật sâu, lúc này mới xuyên cửa sổ mà đi.



Phương Khinh Trần tùy tay dốc hết một chén rượu đầy vào miệng, mùi rượu cay xè, khiến y bị sặc mà ho vài tiếng.



Tính ra bất tri bất giác đây đã là bầu rượu thứ năm trong đêm nay. Lâu lắm rồi chưa uống không biết tiết chế như vậy.



Dường như…



Dường như từ lần đó Tần Húc Phi cười y mượn rượu tiêu sầu, y bắt đầu uống ít đi. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn thường xuyên thân đeo bầu rượu, tay không rời chén, nhưng phương diện uống rượu bất tri bất giác đã không quá chén nữa.



Chỉ là hiện tại dường như lại bắt đầu hơi mất khống chế rồi.



Liễu Hằng đã trở lại, cái gọi là chân tướng kia, còn có thể che giấu mấy hôm nữa. Hoặc kỳ thật ngay từ đầu, những chuyện đó chưa từng chân chính giấu giếm được đôi mắt người có tâm nhỉ.




A Hán, ngươi chẳng biết gì hết, cho nên không muốn tỉnh lại, mà ta cái gì cũng hiểu rõ, lại vẫn không muốn tỉnh ngộ.



Nói đến thì người khôn khéo ta đây, lại dường như còn ngu ngốc hơn con heo con lười nhác chỉ biết tham ngủ ngươi rất nhiều rất nhiều.



Sau khi về kinh năm ngày, Liễu Hằng đến nhà bái phỏng Phương Khinh Trần.



Tòa “phủ” này của Phương Khinh Trần ở Tần kinh, luôn khách khứa đầy nhà. Mặc dù y chẳng gặp ai, nhưng đám người muốn thông qua y làm thân với Tần Húc Phi kia, vẫn đến cửa nối liền không dứt, mà đối với những lễ vật đó, Phương Khinh Trần trái lại ai đến cũng không chối.



Vì thế trong phủ này liền chất đầy quà cáp nhân sĩ các phương tặng đến. Y cũng không để ý hạ nhân trong phủ vẻ mặt nhìn tiền vuông, bừa bãi “tiết lộ” các loại yêu thích của vị chủ nhân này với người tới chơi.



Dưới tình hình nghe nhầm đồn bậy, về tính tình thân phận lai lịch của Phương Khinh Trần, cùng mối quan hệ với Tần Húc Phi, lại có rất nhiều những lời đồn mới mẻ kỳ lạ.



Song Liễu Hằng lại không vào góp vui với mọi người.



“Nghe nói Liễu tướng quân trăm công nghìn việc, bận đến mức cả thời gian thở cũng không có, sao lại có thời gian nửa đêm chạy tới tìm ta tán gẫu?” Nhìn Liễu Hằng mặt trầm như nước, Phương Khinh Trần khá đau đầu: “Ngươi xưa nay biết nặng nhẹ hơn Tần Húc Phi, đừng có học sự lỗ mãng hồ đồ của y, lại đánh mất sự ổn trọng cẩn thận của bản thân.”



Phương Khinh Trần âm thầm than thở trong lòng. Quả nhiên là vật họp theo loài, người chia theo đàn. Theo Tần Húc Phi một thời gian, người thoạt nhìn ôn văn nhĩ nhã này cũng học được tật xấu nửa đêm canh ba không qua thông báo đã leo tường nhà người ta của Tần Húc Phi.



Liễu Hằng nói từng chữ với vẻ mặt ngưng trọng: “Điện hạ dĩ vãng cũng thường tìm ngài như vậy, là y không câu nệ, nhưng ta làm thế này, lại chỉ là vì giấu tai mắt người.”



Phương Khinh Trần a một tiếng: “Liễu đại tướng quân, rốt cuộc là có chuyện gì muốn tìm người rảnh rỗi này, lại cần giấu tai mắt người.”



Liễu Hằng cố định nhìn y, trầm giọng nói: “Ta có mấy vấn đề, muốn xin hỏi Phương hầu.”