[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 281 : Nguyện chờ quân về
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Khi Phương Khinh Trần buông cương mặc ngựa, từ từ đi qua dưới ánh trăng, ngoài kinh thành, trên một ngọn núi nhỏ, có người đang ngưng mắt trông y từ xa.
Từ khi thám tử thủ ngoài phủ Phương Khinh Trần đến báo cáo, Liễu Hằng nửa đêm vào Phương phủ, y liền rời cung, rời Tần kinh, tìm ngọn núi cao này, chờ người kia.
Y biết, Liễu Hằng nếu không phải đã tin chắc, sẽ không đi tìm Phương Khinh Trần. Y cũng biết, Phương Khinh Trần tùy hứng cực đoan kia, lựa chọn cuối cùng, tất nhiên là yên lặng bỏ đi, không để y phải đau đớn lựa chọn nữa. Y càng biết, Phương Khinh Trần tất nhiên sẽ không về Sở, sẽ chỉ lựa chọn phương hướng rời xa Sở quốc này mà đi.
Y không biết là không lâu trước, khi y lĩnh quân rời khỏi Sở quốc, Phương Khinh Trần cũng từng trên đỉnh núi xa xa, ngưng mắt đưa tiễn như thế…
Tần Húc Phi lẳng lặng mặc ánh mắt đi theo thân ảnh dưới chân núi, nhỏ bé đến mức chỉ trông thấy thấp thoáng.
Bên tai nghe thấy tiếng thở dài, ánh mắt Tần Húc Phi vẫn không chịu hơi dời chân núi, chỉ nhẹ giọng nói: “A Hằng!”
“Ta vào cung, không tìm thấy ngài, Tôn tổng quản đưa bức thư ngài để lại cho ta coi, ngài đó…” Liễu Hằng thở dài một tiếng, cùng Tần Húc Phi sóng vai một chỗ, theo ánh mắt y dõi mắt nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy, cũng như nhau, chỉ được một cái bóng thấp thoáng mà thôi.
“Nếu như thật sự không muốn, thì đừng tự khổ như vậy. Y…”
Tần Húc Phi chỉ lắc đầu.
“Ta không thể giữ y, cũng không giữ được y.”
Liễu Hằng trầm mặc một lát, vẫn mở miệng: “Y cố nhiên nhẫn tâm, nhưng nếu không phải an bài của y, sự tình chẳng qua có thể kéo dài mười năm, hai mươi năm. Chính là sớm hay muộn, những người đó cũng sẽ tranh quyền đoạt lợi, dẫn sói vào nhà. Nếu không phải y, chúng ta đến lúc đó đều đã già nua không thể chiến nữa, cho dù muốn hồi quân cứu nước cũng chẳng có năng lực. Chỉ có thể chán nản mà bất lực ở Sở quốc, nhìn quốc gia bị chia cắt tan rã, sinh linh đồ thán… Cuối cùng, đám chúng ta đều sẽ chỉ cô tịch mà chết ở Sở quốc, không có phong quang huy hoàng hiện giờ. Y mặc dù là mưu đồ cho Sở quốc, nhưng chúng ta cũng đều nhận tình của y, được lợi của y. Tần quốc lớn đến thế, lại không thể cho y một nơi nương thân sao?”
“A Hằng, ta biết, nếu không phải không nỡ để ta thương tâm, ngươi sẽ không nói như vậy.”
Tần Húc Phi nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa dưới chân núi kia, ngữ khí buồn bã.
Tần Húc Phi âm thầm nắm chặt nắm đấm.
“A Hằng, xin ngươi nhìn ta, canh ta, đừng cho ta thay đổi. Nếu có một ngày ngươi phát hiện ta đã quên ước nguyện ban đầu, xin ngươi nhắc nhở ta, nếu có một ngày ngươi phát hiện ta đã không thể nghe lời trung của ngươi, xin ngươi đứng ra phản đối ta. A Hằng, ta không muốn thay đổi…”
Thanh âm của Tần Húc Phi trầm thấp, trong đêm trăng vắng lặng, hô hoán khẩn cầu này, rõ ràng là từ trong lòng chảy ra.
A Hằng, ta không muốn thay đổi, ta không muốn tương lai quên đi tâm huyết từng có, nhiệt tình từng có, ta không muốn tương lai, coi thường người thiên hạ, coi thường ngươi, ta không muốn có một ngày, sẽ phụ ngươi, kỵ ngươi, ta càng không muốn, không muốn biến thành một kiểu với những người từng phụ y thương y đó.
Bao nhiêu năm sau… Sẽ có một Tần quốc giàu có, một Tần quốc cường thịnh, hàng ngàn hàng vạn bách tính an nhàn. Những tướng lĩnh binh lính từng đi theo ta nhận hết khổ nạn đó, có thể trở về cố hương, lại được thân nhân, có thể làm anh hùng, được người kính yêu tôn trọng. Hết thảy những điều này, mới có thể làm cho chúng ta tin tưởng, những thảm thiết từng có, vứt bỏ từng có, thật sự không hề toàn là tội nghiệt.
Bao nhiêu năm sau, người đã rời khỏi trung tâm chính trị Sở quốc lâu lâu dài dài là ngươi, sẽ không còn là một tiêu chí, một pho tượng thần, không còn có thân phận quá mẫn cảm, đến lúc đó muốn làm gì cũng khỏi cần cố kỵ quá nhiều.
Bao nhiêu năm sau lúc gặp lại, ta có thể thản nhiên ưỡn ngực nói với ngươi, Phương Khinh Trần, ngươi xem, ta không hề thay đổi. Ngươi xem, không phải mỗi người, trên vị trí đó, đều sẽ thay đổi.
Phương Khinh Trần, ngươi chờ ta…
Liễu Hằng dưới ánh trăng ngưng mắt nhìn y, thấp giọng đáp: “Ngài biết, ta vẫn luôn ở nơi này mà.”
Y sẽ một mực, một mực, làm bạn với bằng hữu của y, trợ giúp chủ quân của y. Đợi đến một ngày kia, thời gian làm cho đau thương rút đi, năm tháng khiến cho khổ nạn phai nhạt, đợi đến một ngày kia, người nọ phiêu nhiên mà đến, y sẽ nói cho người đó biết, có người vẫn một mực chờ đợi y, người kia vì y mà mãi kiên trì không chịu thay đổi! Một mực kiên trì, đi chuộc cái tội vốn không nên do hai người gánh vác kia.
Phương Khinh Trần không biết phía sau có đôi mắt đau xót như thế nào, vẫn xa xa tiễn y rời đi, Phương Khinh Trần không biết trên nơi cao phương xa, có người vì y mà lập quyết tâm như thế nào.
Y ngồi trên ngựa, mặc ngựa tự tại chậm bước.