[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 291 : Đều phó nói cười

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Yên Lẫm nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mọi người lòng đều biết rõ, trong một đoạn trò chuyện vừa rồi kia, kỳ thật mấu chốt nhất vẫn là một câu cuối cùng ấy.



Thân thể Dung tướng không thể rời Phong Kính Tiết, chẳng lẽ các ngươi định vì bắt Phương Khinh Trần giải hận rồi cả thân thể Dung tướng cũng mặc kệ sao?



Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ.



Tình cảm của Yên Lẫm với Dung Khiêm, người mù mới không nhìn ra. Nếu như có thể giành được lợi ích tuyệt đại cho Yên quốc, làm thần tử Yên quốc, cắn răng kiên trì yêu cầu y ngẫu nhiên hy sinh Dung Khiêm một lần còn có thể. Nhưng hiện tại trong ngôn ngữ của Yên Lẫm chỉ chụp mũ việc muốn bắt Phương Khinh Trần, chẳng qua là mọi người muốn trút giận trả thù, không hề có lợi ích thực tế. Người nào lại còn không biết xấu hổ, hô hào Yên Lẫm làm chuyện có khả năng tổn hại Dung Khiêm đây?



Mọi người lập tức trầm mặc, nhưng trong lòng vẫn còn không cam.



Vẫn là Phong Trường Thanh điều chỉnh tâm tính lại đầu tiên: “Bệ hạ nói rất phải. Từ xưa xa giao mà cận công. Cùng ra tay với Phương Khinh Trần, chúng ta chẳng bằng thịnh tình long trọng tiếp đãi y, bán một nhân tình thật to cho Sở quốc. Tần Sở hiện tại ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, nhưng chẳng qua như giữa Yên Tần chúng ta, ngầm lục đục khó tiêu. Nếu chúng ta có thể mượn cơ hội của Phương Khinh Trần, thiết lập bang giao không tồi với Sở quốc, tương lai hai quốc hợp tác, chế hành Tần quốc, cũng có lợi rất lớn.”



Yên Lẫm hơi gật đầu: “Giao thêm một bằng hữu, dù sao cũng tốt hơn kết thêm một thù địch. Chỉ là Phương Khinh Trần đã yên lặng đến, sự tình lại liên quan Dung tướng, trẫm cũng không tiện tự ý làm chủ, phải hỏi thử ý tứ của Dung tướng trước đã.”



Mọi người vừa thấy thái độ của Yên Lẫm cơ bản đã định, Phong Trường Thanh cũng hoàn toàn ủng hộ, không tranh luận thêm nữa, đều gật đầu nói phải.



Đúng lúc thái giám được phái đến Thanh Hoa cung nghe ngóng kia trở về phục mệnh, quỳ dưới đất cung kính nói: “Dung tướng và Phong công tử mời khách ẩm yến tại điện bên, không cần cung nhân nào hầu hạ, cửa điện cũng đóng kín. Nô tài theo thánh mệnh, không dám tới gần rình mò. Chỉ đứng cách cửa điện mấy bước, nghe từng tràng cười trong điện rất vui vẻ. Nô tài cũng hỏi cung nhân thủ ngoài điện chờ gọi, đều nói từ sau khi cửa điện đóng lại, trong thời gian bất quá một nén hương, trong điện thường truyền ra tiếng nói cười, có lẽ cực thoải mái khoái hoạt.”



Yên Lẫm trầm giọng hỏi: “Ngươi có nghe rõ, là người nào đang cười?”



“Tiếng Dung tướng, Phong công tử và vị khách kia đều xen lẫn nhau. Thường thường là ba người đều đang cười, hỏi cung nhân bên cạnh, cũng đều nói số lần Dung tướng cười rất nhiều, khá là vui vẻ.”




Phương Khinh Trần cười meo meo hỏi y: “Ta thế nào?”



Dung Khiêm vốn lửa giận vạn trượng, thấy Phương Khinh Trần dáng vẻ ung dung thế này, Phong Kính Tiết lại ở bên cạnh xem kịch vui, buồn bực một hồi, rốt cuộc cũng hơi không kiềm được, khẽ cười rộ lên, tiếng cười dần dần vang dội, dần dần phấn khởi.



Phương Khinh Trần cười nói: “Coi, đặt tên kỳ thật cũng là một chuyện rất thú vị, rất thoải mái, có thể vui vẻ, biết đâu tâm ý vừa đến, diệu thủ chợt được, chính là tốt nhất, không cần phải quá chú ý.”



Phong Kính Tiết cũng ở bên cười nói: “Tiểu Dung, thật sự không nghĩ ra được thì tùy tiện lấy quyển sách, giở một tờ, chọn chữ đầu tiên, lại lật một tờ, lại chọn một chữ, có dễ nghe không, ý tứ thuận không, phải xem tiểu hài nhà ngươi vận khí tốt hay không.”



Dung Khiêm chỉ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn hai người, vừa cười vừa lắc đầu.



Đạo lý người người đều biết nói, không phải người mình đặt trong lòng, thời thời để ý, tự nhiên có thể một kẻ tiêu sái hơn một kẻ, một kẻ nhìn thoáng hơn một kẻ.



Khinh Trần cũng thế, Kính Tiết cũng vậy, nói trắng ra chỉ nhìn thấy trò cười của người ta, chuyện bản thân làm ra còn không phải một kẻ xuẩn hơn một kẻ.



Đuổi đi trọng thần liên can, lại không chút khách khí đem Sử Tịnh Viên chạy nhanh chạy chậm qua đây, sau đó ù ù cạc cạc vì một đạo ý chỉ ngừng điều tra ném cho Phong Trường Thanh chậm rãi ứng phó, Yên Lẫm vững bước đến Thanh Hoa cung.



Vốn Yên Lẫm đoán, Dung Khiêm Phong Kính Tiết và Phương Khinh Trần tụ tập rất vui, chắc lúc này còn đang đóng cửa uống rượu tán gẫu, y vốn không định đi quấy rầy, bất quá cứ muốn lẳng lặng đứng ngoài cửa điện đó một chút, nghe thử tiếng cười sang sảng kia của Dung tướng, cảm thụ một thoáng sự khoái ý của Dung tướng là được.



Song mới vào đại môn Thanh Hoa cung, đã thấy trong lâm viên lớn như vậy, Dung Khiêm đang một mình khoanh tay đón gió mà đứng, lập tức giật mình: “Dung tướng!”