[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 293 : Dắt tay buông tay
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Nghĩ đến Phương Khinh Trần sẽ không về Sở quốc nữa, trong lòng Yên Lẫm nhịn không được phải khoái hoạt.
Sở quốc nếu không có đại nạn, Phương Khinh Trần sẽ không nhúng tay quản lý nữa, thế Sở quốc trước mắt, sẽ chẳng còn nhân vật cường hãn như Phương Khinh Trần dẫn dắt.
Sở quốc hiện giờ quân nhược thần cường, thần hạ lại là chư hầu phân chế, tuy rằng có thể duy trì cân bằng, nhưng loại cân bằng này, cơ hồ là giẫm trên lò xo. Dưới cục diện kiểu này, cho dù có thể miễn cưỡng bảo vệ hòa bình ổn định trong nước, nếu muốn hợp tác đồng lòng, khuếch trương ra ngoài, lại không thể được.
Biết ít nhất trong bao nhiêu năm, Sở quốc không thể liệt lại trong số cường quốc đương thời nữa, trong tư tâm làm sao có thể không cao hứng.
Dung Khiêm biết tâm tư của y, nghĩ y đã là Yên vương, tất nhiên phải nghĩ như vậy, thấy Yên Lẫm hơi lộ vẻ vui mừng, bất giác buồn cười.
Có Phương Khinh Trần xa xa trông, Sở quốc tốt xấu cũng không loạn nổi. Tương lai nếu có nước khác dám ngấp nghé Sở quốc, Tần Húc Phi nguyên khí đã khôi phục cũng sẽ không ngồi nhìn. Tuy rằng lúc trước Khinh Trần cố ý khiến cục diện Sở quốc như thế, chính là vì một chút tư tâm kia của bản thân, rắp tâm muốn làm vị trí Hoàng đế này không dễ ngồi như vậy, nhưng nếu sự bình an của Sở quốc có thể cam đoan, những chuyện khác, chỉ thuận theo tự nhiên, xem sẽ phát triển đến bước nào là được, khỏi cần chú ý quá mức.
“Chuyện Khinh Trần ở đây, gióng trống khua chiêng, trịnh trọng tuyên truyền tất nhiên là không cần, nhưng thuận theo tự nhiên để tin tức truyền ra, cũng không có gì là không tốt. Người kia cứng miệng mềm lòng, ngươi khách khách khí khí chiêu đãi y, không mảy may làm khó, nơi nơi nhân nhượng tính khí của y, cho dù miệng không đồng ý, trong lòng luôn sẽ nhớ kỹ tình cảm của ngươi. Tương lai, chưa biết chừng còn có lúc hồi báo. Tuy y không có ý với quyền vị Sở quốc, nhưng trên danh nghĩa dù sao cũng là người cực tôn quý của Sở quốc, không ít chư hầu Sở quốc tình cảm với y đều sâu đậm, họ biết chuyện này, cũng sẽ có chút hảo cảm với ngươi. Tương lai, nếu không ảnh hưởng lợi ích Sở quốc, lại chỉ cần nhấc tay, họ hẳn không ngại trợ giúp Yên quốc.”
Dung Khiêm mỉm cười nói: “Tuy nói việc này chưa chắc sẽ phát sinh. Nhưng dù sao chúng ta không có tổn thất, phòng ngừa chu đáo, luôn là tốt.”
Yên Lẫm gật đầu: “Được, thế ta sẽ không phát lệnh cấm khẩu.”
Dung Khiêm cười: “Truyền thì cho phép họ truyền, nhưng ngươi cũng phải phái người khống chế một chút, tránh cho truyền ra quá nhiều tình tiết cổ quái. Ngoài ra, lại để Trường Thanh đi câu thông với các triều thần khác một phen, để tránh đám đại nhân nhọc lòng vì nước kia lại chạy vào cung đề nghị thư kích cầm sát Phương Khinh Trần cho ngươi.”
Yên Lẫm cười xác nhận, đưa tay phất vô số hoa rơi trên một tảng đá vuông vức, đỡ Dung Khiêm đã đi mệt ngồi xuống, hơi ngồi xổm xuống bóp chân giúp y.
Y càng nghĩ càng phiền, trong lòng hệt như lửa đốt, không khách khí đưa ly ra trước mặt Dung Khiêm.
Dung Khiêm lại mỉm cười xách ấm rót cho y, Phương Khinh Trần rất sốt ruột nói: “Chậm rì rì, nhanh nhẹn chút không được sao?”
Yên Lẫm ở bên cạnh nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nhịn nhịn nhịn, không nể mặt y, cũng phải nể mặt Dung tướng.
Y ở bên cạnh thấy Dung Khiêm đã có thể hoàn toàn tự nhiên mà dùng tay cầm cái ấm gần như đầy ắp kia, trong lòng cực kỳ vui mừng rồi, nào còn so đo động tác của Dung Khiêm chậm. Nhưng người này còn không thức thời chê đông chê tây. Bình thường việc rót nước trái cây này, đều là bản thân Hoàng đế này hầu hạ Dung tướng, tự tay làm giúp, hiện giờ đổi thành Dung tướng hầu hạ y, y còn muốn chọn ba lựa bốn?
Phương Khinh Trần như là hoàn toàn không phát hiện cơn giận của Yên Lẫm, chờ Dung Khiêm rót đầy cho mình, bèn tự đưa tay đẩy cả cái ly trước mặt Yên Lẫm qua: “Cũng rót giúp y đi.”
Yên Lẫm ngẩn ra, Phương Khinh Trần lại buồn cười mà chớp chớp mắt với y. “Không cần phải khẩn trương như vậy, chẳng qua là rót một ly nước thế thôi. Sư phụ ngươi đâu phải làm bằng thủy ***, chạm một cái sẽ không vỡ. Y là Dung Khiêm, bị thương nặng hơn, cũng vẫn là cường giả, yên tâm đưa ra yêu cầu, buông tay để y làm, thứ suy sụp thất bại này, nếu bản thân y không để tâm, thì ngươi phải có dũng khí ở bên cạnh nhìn. Ngày ngày nâng niu che chở trong tay, đến bao giờ y mới có thể khá lên? Cho dù ngươi muốn dạy y như tiểu hài tử, chung quy phải buông tay để y ngã, y mới có thể học được cách bước đi…”
Y nơi này ngông nghênh giáo huấn một phen, Yên Lẫm nghe mà hơi ngẩn người, Dung Khiêm lại đã rót đầy một ly cho y, cười nói: “Đừng để ý tên này, y không có việc gì cũng thích giáo huấn người khác, lại chưa bao giờ nhìn thấy sai lầm của mình.”
Yên Lẫm im lặng dùng hai tay cầm ly, chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, nhất thời lại không nỡ uống, nhẹ nhàng nói: “Dung tướng, từ sau khi ngươi bị thương, đây là lần đầu tiên, ngươi rót nước cho ta…”
Dung Khiêm cười khẽ: “Cũng không tệ lắm, ngươi xem, vừa không đổ ra ngoài, ấm cũng không sẩy tay đánh rơi. Xem ra ta không vô dụng lắm.”
Yên Lẫm cúi đầu chăm chú nhìn ly nước trái cây lóng lánh kia, lòng hơi xót xa, lại hơi vui mừng, ngẩng đầu nói với Phương Khinh Trần: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta trước kia…” Y hơi đỏ mặt, nhìn về phía Dung Khiêm: “Ta trước kia quản quá nhiều, Dung tướng, làm ngươi rất không tự tại nhỉ.”