[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 299 : Phòng hoạn chưa xảy ra

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Dung Khiêm gật đầu: “Âm mưu lần này, quả thật là ngươi gây ra.”



Phương Khinh Trần chẳng hiểu gì hết, đưa tay chỉ chỉ mũi mình: “Ngươi không đùa chứ? Ta giống người có năng lượng như vậy sao?”



Nhìn sắc mặt Dung Khiêm, bỗng nhiên nhớ tới mình lúc trước hình như đích xác từng thò tay vào trong hậu cung Yên quốc, Phương Khinh Trần buông tay: “Cho dù tay ta có thể dài đến mức bài bố những nữ nhân này cung đấu, ta cũng không đến mức tự hạ độc cho mình chứ?”



Dung Khiêm thở dài, ngồi xuống nói: “Lần này không phải hậu cung tranh sủng, mà là một sự kiện chính trị.” Vẻ mặt y cũng có chút bất đắc dĩ: “Nguyên nhân của sự tình chính là Đại Yên công Tần.”



Phương Khinh Trần hừ một tiếng: “Cái cần này của ngươi đánh cũng thật đủ xa. Muốn ta tương lai giúp tiểu hài nhà ngươi thì cứ nói rõ, đừng luôn ngấm ngầm công khai lấy lời ép ta.”



Y đột nhiên quả quyết mình bị thiệt như vậy, khiến Dung Khiêm nghe mà dở khóc dở cười. Liếc nhìn y một cái, khụ một tiếng, mới định nói chuyện, Phương Khinh Trần khoát tay không cho y mở miệng nữa.



“Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ngươi hôm nay đã lãng phí nước bọt rất không ít, thần y đại nhân tương đối bất mãn rồi. Để ta nói thay ngươi.”



Dung Khiêm mỉm cười, không nói nữa, bưng chén nước ấm để bên cạnh lên làm trơn miệng.



“Ta đoán, đám kia nói với ngươi, họ cảm thấy hiện tại Lạc Xương chiếm cứ vị trí hoàng hậu Yên quốc quý báu này, đã là có hại vô ích với quốc gia. Nàng lại sinh trưởng tử, tương lai ẩn hoạn trùng trùng, cho nên vì Đại Yên quốc, vì thiên hạ thương sinh, họ vô cùng đau lòng, không thể không xuống tay với cô nữ.”




Phong Kính Tiết đắc ý dương dương cười nói: “Không biết xấu hổ mà nói ta, Khinh Trần, hiện tại hai ta là ai đang giả điên? Ngươi cho ta là ngươi hả, cái cớ đó của ngươi dùng một lần là đi đứt. Nhưng lý do kia của ta, có thể tùy tiện dùng đi dùng lại.”



Phương Khinh Trần chán nản, cũng lười đấu võ mồm với y nữa, quay lại nói: “Lần này Lạc Xương cho dù là hoàn toàn không động lòng, thuận thuận lợi lợi sinh hài tử thì thế nào? Những người đó khẳng định lại cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm, tâm lạnh như thiết, tất nhiên là đang chuẩn bị nữ nhân báo thù mười năm không muộn, thế không phải càng có lý do cần đối phó nàng.”



Y cười ha ha: “Người không trong cuộc, mới tiêu sái được. Những người trong cuộc đó, thấy Lạc Xương vì chuyện Tần vương mà phản ứng dữ như vậy, Yên Lẫm lại sủng ái nàng như thế, rồi thêm trưởng tử giáng sinh, ai có thể không thấy cực uy hiếp.”



Dung Khiêm thở dài một hơi, tiếp tục day trán.



Những võ tướng đó sớm đã âm thầm thông với các trọng thần tể chấp khác trong triều, mọi người đều cho rằng, Lạc Xương biến mất mới là tốt nhất. Trên cơ bản, nếu có thể làm cho Yên Lẫm đổi lão bà, có thể để Cam Tuyền cung đổi một nữ chủ nhân, cho dù là heo nái, mọi người cũng sẽ kèn trống đưa vào cung.



Chẳng qua, chuyện muốn phế Lạc Xương, mọi người chỉ có thể nghĩ, không thể nói. Dù sao Lạc Xương chẳng những không phạm sai lầm, ngược lại đã lập đại công lao truyền tự cho quốc gia. Yên Lẫm vừa mừng được trưởng tử, lại còn trẻ tuổi, chưa từng bị năm tháng mài ra quá nhiều gian giảo và lãnh khốc. Chuyện kiểu này, ai có thể nhắc tới?



Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên cũng đều từng bị họ du thuyết, bất quá hai vị này tuy rằng tán đồng lý do của họ, lại kiên quyết không tán đồng thủ đoạn giải quyết, chẳng ai chịu đi khuyên Yên Lẫm thương tổn Lạc Xương.



Vì thế đám trọng thần này cuối cùng dùng kế sách cơ hồ công khai này, dùng phương thức không quang minh chính đại lắm như vậy, đi biểu đạt ý kiến rất nhiều người không tiện nói ra, tạo áp lực với Yên Lẫm. Vốn chuyện này Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên ít nhiều đã nghe phong thanh, cũng vẫn âm thầm ngăn trở, nhưng cố tình mấy ngày này trong cung Yên Lẫm bận đến hận không thể phân thân làm ba, một bồi Dung Khiêm, một bồi Lạc Xương, một vào triều, Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên không muốn Yên Lẫm phiền lòng thêm, khuynh hướng ngầm này họ vẫn chưa từng đề cập với Yên Lẫm, không ngờ được những người đó lại bát gạo thổi nốt như vậy.