[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 302 : Sâu thẳm trong lòng ta

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Sử Tịnh Viên thấy Yên Lẫm cách sau mấy bức rèm che, đừng nói Lạc Xương, cả bóng giường còn chẳng nhìn rõ, mới cẩn thận thở phào, thi lễ: “Bệ hạ, vừa rồi Dung tướng triệu tập rất nhiều trọng thần trò chuyện, vi thần cũng ở trong đó. Hiện giờ sự tình đã giải quyết thỏa đáng, Dung tướng sợ bệ hạ chờ lâu, bảo vi thần đến truyền đạt cả quá trình một chút.”



Yên Lẫm ngồi xuống trước bàn, đưa tay chỉ ghế, ý bảo Sử Tịnh Viên cũng ngồi xuống, bản thân lại lắc đầu: “Không cần. Dung tướng nếu chưa giải quyết sự tình, sẽ không cho ngươi tới. Mà nguyên do sự tình, hiện tại ta cũng ít nhiều nghĩ rõ rồi. Nói đến đều là lỗi của ta, sớm nên nghĩ tới sau khi thắng trận, địa vị của Lạc Xương sẽ hơi khó xử xấu hổ, song ta lại không giúp nàng hóa giải nguy cơ sớm một bước. Ta cả ngày chỉ lo thân thể Dung tướng, bệnh tình của Dung tướng, đến khi Lạc Xương khó sinh, ta mới thủ bên cạnh nàng vài ngày mà thôi, ta chẳng hề làm gì cho nàng, lại cứ thế mặc sự tình phát triển đến bước này.”



Sử Tịnh Viên không dám ngồi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này, thần cũng có tội. Thần và Phong thống lĩnh trước đó đều từng nghe nói mối lo ngại của các đại thần, chỉ ngầm khuyên giải, tưởng có thể xua tan tạp niệm của họ, lại không báo sự tình cho Hoàng thượng biết.”



Yên Lẫm lắc đầu: “Ta biết các ngươi là có lòng tốt, cho nên giấu giếm hai đầu. Các ngươi chỉ nghĩ dốc sức khuyên bên kia, im lặng bình ổn sự tình, đừng để ta vì loại chuyện này mà khó xử nhọc lòng.”



“Sự tình đã bình ổn, bệ hạ cũng không cần vì việc này mà buồn phiền nữa.”



Yên Lẫm ngồi im một lúc, cười cười cực khẽ cực nhạt, nhẹ nhàng nói: “Tịnh Viên, không phải ta đang áy náy vì việc này. Ta chỉ đang nghĩ, ta rốt cuộc là người như thế nào, ta rốt cuộc có thể tàn nhẫn vô tình đến mức độ nào.”



Sử Tịnh Viên ngẩn ra: “Bệ hạ…”



“Hôm nay, ta biết rõ Lạc Xương là bị người hãm hại, ta bước đến an ủi nàng. Thế nhưng, nàng vẫn sợ đến run rẩy toàn thân, cả nói cũng không thể nói nên lời, mãi đến khi Phương Khinh Trần nhẹ nhàng một câu, nói rõ không phải thuốc của Dung tướng có độc, Lạc Xương mới yên tâm.”



Yên Lẫm từ từ đưa mắt, nhìn Sử Tịnh Viên: “Tịnh Viên, vì sao lại thế? Vì sao Lạc Xương không tin ta, lại tin y?”



Sử Tịnh Viên căn bản không chứng kiến tình huống lúc đó, nhất thời tất nhiên chẳng thể nói gì. Mà Yên Lẫm cần, cũng không phải câu trả lời của Sử Tịnh Viên.




Làm sao đáp? Làm sao có thể đáp?



Tình cảm của Yên Lẫm với Dung Khiêm quá sâu sắc, sự quyến luyến quá mãnh liệt, những người thân cận họ đều nhìn trong mắt. Yên Lẫm là Hoàng đế, từ nhỏ lại không có cha mẹ, y không có cơ hội như người thường, phát triển tình thân tình bạn tình yêu với người khác một cách bình thường. Bởi vì không có kinh nghiệm, bên cạnh cũng chẳng một đối tượng để có thể tham khảo quan sát, cho nên, trên phán đoán tình cảm, y hoàn toàn trì độn vụng dại.



Những người khác cố nhiên trong lòng ít nhiều đều nắm được, chẳng qua một người là Hoàng đế, một người là Dung tướng mọi người đều kính trọng, tất nhiên chẳng ai muốn nghĩ quá nhiều đến góc độ đa tâm, hơn nữa, bất kể là vì tốt cho quốc gia, hay là tốt cho Yên Lẫm và Dung Khiêm, sẽ chẳng có ai thật sự mở miệng nhắc nhở Yên Lẫm nghĩ nhiều mấy vấn đề này.



Cứ mãi hồ đồ như vậy, lại có gì không tốt?



Cứ như vậy, để Yên Lẫm cho đây là tình nhụ mộ, lưu một đoạn mỹ đàm quân thần thân như phụ tử, hai bên vĩnh viễn không phụ nhau, có gì không tốt?



Chỉ tiếc, bản thân Yên Lẫm, cuối cùng vẫn khám phá một tầng mê cục này.



Chân tướng mọi người nhìn trong mắt, lại vừa không nói cũng không nghĩ, thậm chí nội tâm cũng chẳng muốn thừa nhận kia, Yên Lẫm cuối cùng đã tự mình vươn tay với đến.



Yên Lẫm lẳng lặng chờ, không chờ được Sử Tịnh Viên đáp một chữ, nhưng đây đã là đáp án tốt nhất.



Trong lòng Yên Lẫm cũng chẳng biết là bi thương hay vui mừng mà rên rỉ một tiếng, Dung tướng, hóa ra… hóa ra… ta vẫn…