[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 304 : Ấm lạnh tự biết

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Dung Khiêm ra khỏi phòng thì đã hơi không thể chèo chống. Thân thể mỏi mệt mà suy yếu, nhưng trong lòng bị một loại xúc động không nói nên lời thúc giục, lại như không cảm thấy sự suy yếu vô lực này nghiêm trọng cỡ nào.



Y đưa tay vịn tường, vẫn từng bước đi ra ngoài.



Đám cung nhân đến đỡ, bị y phất tay đuổi đi, cung nhân cẩn thận hỏi, có cần đẩy xe lăn qua đây, hoặc là phải lấy gậy giúp, y cũng chỉ thản nhiên lắc đầu.



Y chỉ còn một tay, tay cũng không có bao nhiêu khí lực, bất kể dùng xe lăn hay gậy, dựa vào sức lực của một người, cũng khó mà đi quá xa, luôn phải có người đỡ, có người đẩy mới được. Song lúc này, y lại không muốn bên cạnh có bất cứ người ngoài nhàn tạp nào, thậm chí cả Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết bầu bạn y cũng không cần.



Y chỉ muốn, cứ thế đi qua, xuyên qua huy hoàng như thế, hắc ám như thế, xuyên qua cung cấm mênh mông này, đi gặp người kia.



Đi qua từng cửa điện, cuối cùng ra khỏi điện các của Thanh Hoa cung, y rốt cuộc không cầm cự được, dựa lan can ngồi xuống.



Dung Khiêm phất tay bảo tất cả những cung nhân lo lắng, đi theo trông chừng không xa không gần lui ra thật xa: “Ta chỉ tùy tiện đi một chút, sẽ không việc gì, các ngươi khỏi cần đi theo. Trong cung nơi nơi đều có người, khi cần có người giúp, ta sẽ tự mình gọi.”



Đám cung nhân mặc dù lo lắng nhưng cũng không dám làm trái, chỉ đành tuân mệnh lui ra.



Dung Khiêm ngồi trên lan can, người nửa dựa cột, chậm rãi nghỉ một lúc, lại đứng dậy đi về phía trước.



Tốc độ y đi lại cực chậm. Song, dù sao vẫn đang tiến về trước. Xuyên qua ngõ nhỏ hoa nở, đi qua hành lang uốn khúc, y không thể không dùng một tay, thường vịn tường, cây, lan can, cột ven đường, bất cứ thứ gì có thể giúp y mượn lực ổn định thân thể.



Đêm đã khuya, trăng sao sáng tỏ.



Biển hoa dưới trăng, an tĩnh mỹ lệ. Y từ từ băng qua cả hoa viên, nghĩ từ khi bị thương đến nay, Yên Lẫm từng bao nhiêu lần bầu bạn, dưới ánh dương đẩy y đi giữa những khóm hoa, dưới ánh trăng bồi y thưởng hoa ngắm trăng, khe khẽ nói cười.



Bao nhiêu hồi, bao nhiêu lần, bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm. Hóa ra sớm đã không thể đếm rõ, không thể nhớ rõ.



Đi thẳng một mạch khỏi Thanh Hoa cung, y vịn cửa cung thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, khe khẽ cười cười.



Thật là càng ngày càng vô dụng. Y chẳng qua muốn gặp người kia một chút, muốn cách người kia gần một ít, muốn dựa vào sức lực của mình, lại gần, chìa tay, chạm đến, chỉ thế thôi. Nhưng cả chuyện đơn giản như vậy, làm cũng cật lực như thế.


Chợt loạng choạng, suýt nữa thì ngã. May mà vẫn kịp thời vịn tường mới đứng vững được. Dung Khiêm không dám liều mạng đi về phía trước như vậy nữa, không thể không ngồi xuống, hít thở thật sâu, để bản thân miễn cưỡng khôi phục một chút thể lực.



Chưa từng mệt thế này. Trong những năm tháng ẩn cư nông thôn ấy, trong quãng thời gian một mình chậm rãi cắn răng phục kiện, luyện tập, đi lại khắp nơi, quét tước nhà cửa, thậm chí nhóm lửa nấu cơm, sau đó một mình đi một quãng đường rất dài đưa cơm cho Thanh Cô ấy, cũng chưa từng mỏi mệt thế này, gian nan thế này.



Khi đó, y vẫn thủ ngoài kinh thành, y vẫn thủ ở nơi cách người nọ không xa, sau đó chậm rãi, từ ngoài thành chuyển vào trong thành, từ trà quán biến thành trà lâu, bất biến vẫn là, y vẫn lặng lẽ, xa xa trông người kia, thủ người kia, mãi khi… mãi khi cái tên Phương Khinh Trần nhiều chuyện mà còn xấu xa kia dẫn Yên Lẫm đến trước mặt y.



Khi đó, Yên Lẫm nhìn y, kinh thành rộng lớn như thế, thiên địa mênh mông như thế, đều không ở trong lòng, không ở trong mắt, không ở bên cạnh.



Chỉ nhìn y, phố xá náo nhiệt như vậy, tiếng người ồn ào như vậy, thậm chí ngay cả nữ tử xinh đẹp trong lòng y kia, cũng không nhìn thấy.



Trên trời dưới đất, giữa ngàn vạn người, người kia chỉ nhìn thấy y, chỉ nhìn chăm chú một mình y, kỳ thật…



Dung Khiêm ngẩng đầu, nhìn trăng sao, đón gió mạnh, khẽ nở nụ cười nhẹ không thể thấy.



Kỳ thật lúc ấy y cũng đang nhìn người kia.



Trong lòng có mỹ nữ ôn nhu, bên cạnh có Thanh Cô gọi, dưới lầu có ngần ấy người ánh mắt sửng sốt ngỡ ngàng, thế nhưng y chỉ nhìn người kia, nhìn thiếu niên một tay y nuôi nấng trưởng thành, dáng dấp đã cao lớn, nhìn đế vương y một tay bồi dưỡng, giữa mi vũ là anh phong và hào quang.



Chỉ là, người già thành ***. Y hàm súc nội liễm hơn người kia nhiều lắm, cho nên sự thất thố của người kia, mọi người đều nhìn trong mắt, mà sự vong hình của y thì chỉ có bản thân y mới hiểu được. Thời gian sau đó, số lần đường đường Đại Yên quốc Hoàng đế lén lút chuồn khỏi cung, mỹ danh là cải trang vi hành càng ngày càng nhiều.



Nhớ khi đó Yên Lẫm vẫn vụng về, lén mang theo thức ngon trong cung đến, lại phải phiền người chỉ có một tay này cắt ra, chia nhau một quả. Luống cuống tay chân thay quần áo, nhưng cả việc đội mũ đơn giản như vậy cũng không làm được, phải vất vả mình một người tàn tật buộc tóc chỉnh mũ hộ.



Mà hiện tại… Hoàng đế cao cao tại thượng kia, vì y, đã có thể làm hết thảy những chuyện chăm sóc người thuần thục hơn ai khác.



Nếu không phải lúc trước trường săn…



Dung Khiêm chợt nhói lòng, bỗng nhiên chẳng nỡ hồi tưởng tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn phía trước, Cam Tuyền cung, rốt cuộc đã đến.



Yên Lẫm… ở ngay nơi này…