[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 315 : Đả động bằng tình cảm
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Quả nhiên, loại người như Địch Cửu, không sợ địch ý, không sợ hiểm ác, không sợ giết chóc, không sợ phiền toái, lại đối với thiện ý rất nhỏ, một chút quan tâm của người khác, đều sẽ cảm thấy không tự tại.
Mắt thấy mình thành công đập tan bộ mặt tảng băng của người này, Phương Khinh Trần thản nhiên cười nói: “Đúng rồi, ngươi nên căn bản chưa từng chú ý, trái lại là ta lắm chuyện.”
“Ngươi đến đây, không phải để thảo luận chuyện mắt ta chứ?” Địch Cửu kiềm chế sự không vui trong lòng, lạnh lùng hỏi.
Vẻ tươi cười vụt tắt, Phương Khinh Trần lẳng lặng nhìn y một hồi mới nói: “Ta đến đây là để ngăn cản ngươi tiếp tục tiến lên. Hoặc giả nói, ta đến đây, là để cứu mạng ngươi.”
Ngay cả lông mi cũng không rung rinh, Địch Cửu thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Y đi lên, đưa tay kéo ngựa, từng bước đi về phía trước.
Bọn sơn tặc ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, nhất thời chẳng ai biết có phải nên đi theo vị chủ tử này, bức đến cao nhân không chừng thật là Sở quốc Phương Khinh Trần trong truyền thuyết kia?
Nơi này tâm tư chưa định, nơi đó Địch Cửu đã dẫn ngựa kéo xe mà đến, bước chân không hề lớn nhưng giữa bước đi tự có một loại khí thế cường đại không thể khống chế, khiến họ mặt như màu đất nhao nhao lui ra hai bên, kinh ngạc nhìn Địch Cửu từng bước áp sát đến trước mặt Phương Khinh Trần.
Khí thế cường đại đập vào mặt, bảo mã dưới chân Phương Khinh Trần hơi hoảng sợ mà hí khẽ một tiếng.
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, một tay nhẹ nhàng trấn an ngựa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Địch Cửu, nhẹ nhàng nói: “Chấm dứt đi. Ta đã đến đây, ngươi không xông qua nổi đâu.”
Địch Cửu chân mày không động, mắt không chớp, nhàn nhạt nói: “Xông rồi mới biết.”
Địch Cửu đã bức đến trong vòng ba bước, bảo mã hoảng loạn cất vó vươn đầu, cực bất an.
Phương Khinh Trần đau lòng ái mã, hơi sốt ruột: “Ta chẳng qua là nể mặt A Hán mới khách khí với ngươi như vậy. Ngươi thật cho rằng ta không thu thập nổi ngươi sao?”
“Chúng ta quả thật có năng lực đánh thức y, nhưng cho dù làm y tỉnh lại, vị tất là cứu y.”
Phương Khinh Trần thở dài khe khẽ. Họ cũng vĩnh viễn không thể dưới tình huống không tiết lộ chân tướng Tiểu Lâu, làm cho Địch Cửu lý giải thế lưỡng nan của họ.
Địch Cửu bình tĩnh nói: “Ta là người trong thế tục, vĩnh viễn không có sự siêu thoát của Tiểu Lâu, cũng không thể minh bạch ngộ đạo mà Tiểu Lâu cầu. Trong mắt tục nhân chúng ta, có thể đánh thức y, đã là cứu y.”
Phương Khinh Trần lắc đầu: “Những năm qua, một lần lại một lần, ngươi cũng nên biết sự lãnh khốc vô tình của chúng ta, hôm nay cần gì phải uổng phí khí lực trên người ta như thế nữa?”
“Các ngươi không hề lãnh khốc vô tình.” Địch Cửu nói nhàn nhạt, ngữ khí không hề dao động.
Chuyện cũ của nhiều năm trước, y chưa bao giờ quên. Năm đó Phong Kính Tiết cố ý đến gặp đồng môn, sự ôn nhu quan tâm giữa nói cười, Địch Cửu tự tin tuyệt không nhìn lầm. Dung Khiêm là tướng một quốc, thân phận ra sao, lại cùng Phó Hán Khanh trường đàm một đêm, còn đích thân tiễn ra phủ, tình cảm trân trọng, tràn đầy sắc mặt.
“Chúng ta không phải người trong Tiểu Lâu, chúng ta không thể lý giải những cấm kỵ và khốn nhiễu của Tiểu Lâu. Các ngươi không ra tay, hẳn là có chỗ khó xử, mà không phải lãnh khốc vô tình. Như năm đó A Hán nghe tin ngươi chết, cũng từng hờ hững nói không cần báo thù cho ngươi, đây đều chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ giới hạn trong quy tắc của Tiểu Lâu, không hề là các ngươi thiên tính lạnh bạc.”
Phương Khinh Trần trái lại hơi bất ngờ.
Ngay cả Địch Nhất và Địch Tam, sau năm lần bảy lượt thất vọng, đều không nhịn được chỉ trích họ vô tình vô nghĩa, chẳng ngờ Địch Cửu tính tình lãnh khốc nhất, hành sự độc ác nhất này, ngược lại có thể lý giải họ.
“Nhưng mà,” Địch Cửu chuyển đầu đề: “Sự khó xử, bất đắc dĩ của các ngươi, chỉ là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta. Ta để ý, chỉ là A Hán tỉnh hay không. Nỗi khổ tâm của các ngươi, ta có thể lý giải nhưng không cần thông cảm, chỉ cần A Hán có thể tỉnh, ta không hề để bụng liên lụy bất cứ ai, làm khó bất cứ ai, tạo thành bất cứ kết quả gì.”
Ngữ khí của Địch Cửu vẫn bình tĩnh đến mức không gợn nổi sóng, không hề có bất cứ tuyên bố quyết tâm khẳng khái mạnh mẽ gì.
Càng là như thế, Phương Khinh Trần càng minh bạch chỉ sợ rất khó thay đổi tâm ý của y, nhướng mày, trong lòng không biết giận hay than: “Cho nên ngươi biết rõ ta lần này muốn cứu tính mạng ngươi, ngươi lại vẫn muốn dụ ta nhìn y, ý đồ dao động tâm ý của ta.”