[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 31 : anh hùng đồng mệnh

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Liễu Hằng mặt đầy ưu sầu: “Điện hạ, nước Hoài Giang thế rất xiết. Thuận thiên quân bố phòng ven sông, chúng ta sau lưng còn có Phương Khinh Trần, muốn chiến thì phải tốc chiến, nhưng tốc chiến, hiện tại căn bản không thể chuẩn bị đủ thuyền chiến, đến lúc đó…”



Tần Húc Phi cắn răng nói: “Bắc cầu!”



Liễu Hằng ngẩn ra: “Trưng dân phu…”



Tần Húc Phi quả quyết lắc đầu: “Dân phu không biết làm sao tự bảo vệ trên chiến trường, ép trưng dân phu bắc cầu, tử thương tất hơn vạn người.”



Liễu Hằng do dự không quyết, cuối cùng vẫn góp lời: “Điện hạ, cho dù là chiến sĩ của chính chúng ta, muốn bắc cầu giữa dòng nước xiết, cũng khó mà bảo vệ mình, vô luận là dùng dân phu hay dùng sĩ tốt của chính chúng ta, trận này thương vong đều sẽ không nhỏ. Không phải sợ chết, nhưng mà, cách chết thế này, binh của chúng ta, chỉ sợ người người không cam lòng! Mấy năm nay, điện hạ đối đãi người Sở quá tốt, trong quân vốn có rất nhiều tiếng chỉ trích, toàn dựa vào uy tín và sự vũ dũng của điện hạ mới có thể áp xuống. Hiện tại nếu lại… Chúng ta dù sao chẳng phải người Sở, mỗi một chiến sĩ đều không thể bổ sung nữa, tổn thất một người là vĩnh viễn thiếu một người. Hy sinh lớn như vậy, đợi khi chúng ta về nước…”



Tần Húc Phi khẽ thở dài một tiếng: “A Hằng, chúng ta không về được nữa.”



Một câu chợt đến này, khiến Liễu Hằng nghe mà ngẩn ra, đưa mắt nhìn, lại thấy điện hạ của y vẻ mặt đã hết sức ảm đạm.



“Trước kia, Sở quốc là địch quốc của chúng ta. Hiện tại, chúng ta lại phải cắm rễ ở nơi này. Chúng ta là thủy thổ Tần quốc nuôi lớn, nhưng Sở quốc sẽ là nơi chúng ta vùi xương. Nơi này là quê hương tương lai của chúng ta, vì chính chúng ta, cũng vì hậu nhân của chúng ta, chúng ta phải tận lực tổ chức nó, tận lực làm cho nó phồn vinh một chút, tận lực để sự sinh tồn của chúng ta bớt một chút địch ý và thù hận nữa.”



Tần Húc Phi chậm bước ra khỏi thư phòng, nhìn bầu trời trên đầu, nhìn đất đai dưới chân.



“Con của chúng ta, sẽ do thủy thổ này dưỡng dục lớn dần. Chúng ta chung quy nên tận lực bảo vệ nó, cũng không thể để hậu nhân của chúng ta lưu lại huyết hải thâm thù không thể xóa nhòa.”



Liễu Hằng lặng thinh không nói, theo y bước ra dưới ánh dương, lại chẳng cảm thấy một chút ấm áp, trong lòng lạnh buốt thấu xương.



Đúng vậy, họ đều không còn nhà nữa. Nơi này chính là nơi nương thân vẻn vẹn của họ. Họ phải sinh tồn, sinh sôi ở nơi này. Những binh lính đó sẽ phải ở đây cưới vợ, sinh con, chầm chậm cắm rễ…



“Xin lỗi.” Giờ khắc này, thanh âm của Tần Húc Phi cực thấp cực nhẹ.



Liễu Hằng bật cười, ngóng nhìn chủ quân của y: “Điện hạ đang nói gì thế?”



Tần Húc Phi ngửa đầu trông lên trời cao mênh mông: “Nếu không phải bởi vì ta, các ngươi sẽ chẳng có nhà mà không về được. Nếu không có ta, nhánh quân đội sắt này, vốn là bảo vật trấn quốc của Tần quốc!”
Thế nhưng, dù như vậy, dù con đường phía trước còn dài, dù muốn hoàn toàn nắm giữ đất Sở, còn cần cực kiên nhẫn và kiên trì, nhưng mọi người chưa bao giờ hoài nghi việc Tần Húc Phi có thể làm được. Chỉ cần một hai năm nữa, họ sẽ có thể hoàn toàn dẹp yên Bắc Sở, có đủ tiếp viện duy trì, động binh với mấy thế lực lớn phương nam, đặt chân vững vàng tại đất Sở. Thế nhưng, Phương Khinh Trần lại từ trên trời giáng xuống!



Không thể nề hà, không thể nề hà!



Nam Sở cấp tốc ngưng tụ. Họ không bình định Liễu Châu, lại không thể xuất binh đánh tan! Lỡ mà vừa xử lý không thỏa đáng, họ sẽ thành quả trứng bị kẹp giữa hai tảng đá, vạn kiếp bất phục.



Nhưng mà, họ có thể đánh về sao? Liên thủ với người Sở, đánh về Tần quốc sao?



Trong lòng thở dài, miên man vô tận.



Những năm gần đây, bao nhiêu người chờ mong y có thể lĩnh binh đánh về. Bao nhiêu người ngóng trông theo y, trút hết khó chịu trong lòng, tại quốc gia của mình, một lần nữa tranh về vinh diệu và hào quang!



Đó là nơi có thân nhân của họ.



Nhưng mà, y không thể.



Đại ca y, độc ác vô tình, tàn khốc giả dối. Nhưng trên chủ chính trị quốc, lại không hề có gì sai thất. Từ trong phi báo của thám tử, đồn đãi tứ phương, y thấy được các loại cử động thi chính của Tần vương tân nhiệm, người này có lẽ không phải huynh trưởng tốt, không phải nhi tử tốt, nhưng vị tất không thể làm một đế vương tốt.



Chẳng lẽ mình có thể thật sự huy binh một đường giết về, khiến anh hùng bảo vệ quốc gia, trở thành tội nhân phá hoại sự an bình. Khiến Đại Tần không dễ dàng gì giãy giụa cất đầu từ trong uy áp mạnh mẽ của Sở quốc, giống Sở quốc này, lâm vào trùng trùng hỗn chiến nội tranh sao?



Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân y xứng đáng bị huynh trưởng phản bội vứt bỏ nhỉ. Trên đời này, có quá nhiều chuyện, y biết, y hiểu, chỉ là vô luận thế nào cũng không làm được.



Chẳng những bản thân y không làm, còn bức bách tất cả những người bảo vệ y, quan tâm y, kính trọng y, cùng theo y, chịu khổ bị liên lụy, lại không thể tận lực đi bảo hộ quyền lực mình nên có. Các tướng sĩ đó, những năm gần đây, sống làm sao không khổ. Bao nhiêu dũng sĩ bách chiến, nửa đêm nhớ thân nhân cố hương, thất thanh khóc rống, bao nhiêu chiến sĩ can đảm, đau lòng thấu xương, chỉ đành mượn rượu say cuồng.



Nhìn vẻ mặt y ảm đạm như thế, Liễu Hằng bỗng nhiên khe khẽ cười rộ: “Húc Phi, ngài không cần tự tìm phiền não nữa. Ngài thật cho rằng trong quân toàn là thánh nhân, sách giải thoát của ngài, ngài cho là mọi người chưa từng nghĩ tới?”



Y hiếm khi không xưng điện hạ, hô thẳng tên. Tần Húc Phi nghe mà ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hảo hữu.