[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 322 : Chết sống bất luận

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Địch Nhất và Địch Tam còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, bám đuôi một thời gian, lặng lẽ ra tay ám toán bắt giữ một hai người, thẩm vấn một chút, biết là Phương Khinh Trần nhúng tay vào việc này, hai người đâu còn ngồi được.



Thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần tuy rằng đều rất thông minh, nhưng võ công đâu thể nào so với hai cao thủ đứng đầu này. Địch Nhất và Địch Tam cũng chẳng phải anh hùng hảo hán quang minh chính đại thích ra tay chính diện gì, chuyên sử ám chiêu ám toán từng kẻ phía sau, tự nhiên đều dễ như trở bàn tay.



Để phòng vạn nhất, hai người họ trói những người khác rồi tùy tiện nhét vào chỗ bí mật, mang hai đầu lĩnh này, lặng yên lẻn lại gần. Nhưng thấy Phương Khinh Trần và Địch Cửu giằng co đối chọi, cục diện khẩn trương nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể dốc sức đánh một trận, họ đâu còn dám tiếp tục ẩn nấp. Địch Nhất ném con tin ra, tỏ rõ thân phận, mà Địch Tam thì sớm lặng yên lùi về sau, đi trông coi những người bị bắt khác.



Phương Khinh Trần nghía hai người đáng thương nằm dài dưới đất không thể động đậy, trong lòng hiểu những người khác chỉ sợ toàn rơi vào tay Địch Tam vẫn chưa chịu lộ diện. Tính mạng của ngần ấy con tin, nếu y không ngó ngàng, hai người Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần, chẳng ai chịu bỏ qua cho y.



Vừa nghĩ điều này, trong lòng tức giận. Hai người này dọc đường lặng lẽ đuổi theo, sao không ai chịu nhắc nhở y một tiếng? Trương Mẫn Hân đi làm gì rồi? Cho dù giận dỗi, không chịu nói chuyện với y, thời điểm thế này cũng không thể lấy chuyện mấu chốt như vậy ra đùa giỡn chứ!



Kỳ thật chuyện này đám Trương Mẫn Hân rất oan uổng. Đám người họ chỉ biết xem hình ảnh mình quan tâm. Trước kia ngẫu nhiên nhìn Địch Tam và Địch Nhất, bất quá là vì nhìn A Hán, từ khi Địch Cửu đưa Phó Hán Khanh đi, đám Trương Mẫn Hân căn bản không để ý Địch Tam và Địch Nhất làm gì nữa, tự nhiên cũng chẳng cách nào sớm nhắc nhở Phương Khinh Trần.



Nếu không phải bản thân Phương Khinh Trần tai mắt xuất chúng, tính cảnh giác cao, sớm phát hiện Địch Nhất, chuẩn bị tâm lý thích đáng, chỉ sợ thật sự phải bị dọa hết hồn.



Lúc này y ở bên lãnh nhãn nhìn Địch Nhất và Địch Cửu đối thoại, trong lòng biết nếu còn muốn đơn thuần dùng võ lực không lưu hậu hoạn giải quyết chuyện này, đã là không khả thi. Võ công của Địch Nhất tuy không đủ để tạo thành uy hiếp với y, nhưng nếu liên thủ cùng Địch Cửu thì mình không thể không đau đầu, huống chi trong tối còn có một Địch Tam đang nắm một đống con tin chờ ở bên kia, mà y chỉ lẻ loi một mình.



Việc đã đến nước này…


Phương Khinh Trần hờ hững nhìn sắc mặt y mang theo vẻ ửng hồng quỷ dị, nhìn tay phải buông thõng bên cạnh.



Đó hẳn là gãy xương với tính giập nát khá nghiêm trọng. Loại thương trình độ này, nếu không có cao thủ y đạo tiêu chuẩn Phong Kính Tiết tương trợ, chỉ sợ tay này cho dù không phế, sự linh mẫn về sau cũng kém xa ngày xưa.



“Lý do? Lý do chính là, ta không muốn ngươi chết. Tối thiểu, ta không muốn ngươi chết ở Tiểu Lâu.”



Địch Nhất phẫn nộ kêu một tiếng: “Nhưng ngươi lại muốn y chết?!”



“Chúng ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần! Y ngủ tốt hơn là tỉnh lại, chết còn tốt hơn là sống! Nhưng các ngươi nhất định không nghe! Hiện tại y sống, khác gì đã chết, lại phải mệt mọi người các ngươi cả đời không được giải thoát. Ta giết y, thành toàn cho y, cũng trả tự do cho các ngươi!”



“Chúng ta nguyện ý bị y liên lụy, liên quan gì đến ngươi? Y chỉ đang ngủ, không phải chết, y sống rất tốt, trừ không chịu tỉnh thì khỏe mạnh hơn đại đa số, ngươi đâu phải y, làm sao ngươi biết y muốn chết? Ngươi bằng vào cái gì mà nói ngươi là đang thành toàn?”



Địch Nhất phẫn nộ đến mức cả cánh tay cầm kiếm cũng hơi run, nhưng cánh tay đang ôm Phó Hán Khanh kia lại thủy chung ổn định.



“Bằng ta là đồng môn của y, bằng ta biết rõ cấm kỵ của Tiểu Lâu, bằng ta hiểu rõ chân tướng các ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng…” Phương Khinh Trần bỗng nhiên thở dài, lại cười lắc đầu: “Ta lại đi phí công phu giải thích loại sự tình này với các ngươi, thật là buồn cười…”



Địch Cửu cầm kiếm, rảo bước bức đến: “Ta mặc kệ cái gọi là chân tướng và cấm kỵ kia của ngươi, ta chỉ biết, ngươi muốn giết y, thì ta giết ngươi!”