[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 327 : Liệu có thể nhớ
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Đây là một không gian kín bưng, rồi lại dường như rộng rãi đến khó tin, các kiểu màn hình đầy trời đầy đất, phân phân nhiễu nhiễu, hiện ra thế gian vạn tượng.
Nơi này không khí là *** thuần, độ ấm là vĩnh hằng, dưới chân mọi người, là một dải xanh mềm mại.
Một phiến quang điểm màu trắng chớp tắt tụ hợp, trong phòng khống chế chủ của Tiểu Lâu, trên đài truyền tống, đã thêm ba người không hợp.
Hai người đứng, một người được ôm trong lòng.
Người đứng ăn vận kiểu nguyên thủy, một thân mồ hôi máu tanh, tóc toàn dầu mỡ, giày dính đầy bùn đất.
Người ngủ an tường thoải mái, trên y bào, lại cũng dính một chút xíu sắc đỏ.
Trong ang cá xuất hiện ba con bướm, trong phòng ngủ mọc ra mấy gốc cây. Nơi như vậy, xuất hiện người như vậy, thật là một loại quỷ dị không nói nên lời.
Bảy tám nam nữ biểu tình khác nhau, nhưng đều tuấn mỹ xinh đẹp, đồng loạt quay ghế lại, đánh giá họ, thần sắc không che giấu được vẻ không vui và hiếu kỳ.
Trước mắt chợt tối lại chợt sáng, Địch Cửu phát hiện mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vô số dị bảo lóe sáng, chiếu hết thảy hiện rõ đến từng chân tơ, chỉ tiếc, y không hề nhìn rõ gì cả.
Những tuấn nam mỹ nữ đó, mặc hẳn là quần áo y chưa bao giờ trông thấy, vô luận là chất vải hay kiểu dáng, nhưng y cũng không để ý.
Địch Cửu rất bình thản nhìn quét mọi người, lại rất bình tĩnh mà tiếp tục đánh giá bốn phía.
Y biết, hết thảy trước mắt, ngay cả trong giấc mộng ly kỳ nhất của mình, y cũng không tưởng tượng ra nổi. Những bảo vật thiên gia chi tiết y không thể phân biệt rõ, nhưng rõ ràng đang lóng lánh hào quang khác thường đó, ở nơi này quả thật bị dùng làm gạch vụn.
Thần cũng vậy, ma cũng vậy, nếu trong số họ có thể xuất hiện loại ngu ngốc này, thế thì bản thân y chỉ là phàm nhân, lại có gì đáng phải tự hổ tự thẹn, tự thấy không bằng người.
Nhưng mà, giờ khắc này, Phương Khinh Trần lại chợt nói: “Giao A Hán cho ta đi.”
Địch Cửu lại không động đậy, chỉ đưa mắt nhìn y.
“Bên trong Tiểu Lâu, tiên khí của chúng ta sẽ không chủ động công kích ngươi nữa. Mà trước khi ngươi hiểu rõ chân tướng của sự tình, mọi người nơi này sẽ không ai ra tay với ngươi. Ngược lại là ngươi, trong quá trình lý giải chân tướng, biết đâu sẽ không nhịn được làm hại A Hán, nếu ngươi vì tốt cho y thì đưa y cho ta.”
Địch Cửu im lặng, cúi đầu nhìn A Hán.
Tiên gia pháp bảo sáng như vậy sáng như vậy, động phủ thần tiên thần kỳ như vậy, thần kỳ như vậy, nhưng y lại vẫn chẳng thấy rõ khuôn mặt A Hán. Đây có lẽ đã là một lần ôm nhau cuối cùng, một lần ngưng mắt cuối cùng của đời này, lại vẫn như cũ, vẫn như cũ, chẳng thấy rõ…
Chưa từng hối hận, vì A Hán mà trọng thương mắt, chỉ là chung quy ảo não, chung quy không cam.
Nhẹ nhàng giơ tay trái, thoải mái, trước mặt mọi người, chậm rãi vuốt ve trán A Hán, vỗ về mắt y, bên mũi bên môi y, từng chút một dùng tay mô tả gương mặt y, trong lòng từng chút nhớ lại dung nhan A Hán.
Y chưa bao giờ tin quái lực loạn thần, cũng chưa từng trông chờ nợ nần kiếp này kiếp sau trả. Chỉ là, hết thảy cảnh tượng thần diệu trước mắt đã cho y biết, bao lâu nay, một số tín niệm của y là sai, như vậy… như vậy y phải chăng cũng có thể mong mỏi, biết đâu trên thế giới này, cũng thật sự có lục đạo luân hồi, cũng thật sẽ có địa ngục quỷ giới.
Nếu như sau khi chết có biết… Nếu như sau khi chết có biết… Y hy vọng có thể nhớ được, kiếp trước, y từng gặp gỡ một đồ ngốc. Dung nhan của đồ ngốc này, y hy vọng, có thể nhớ rõ một chút, rõ hơn một chút…
Không cầu kiếp sau làm bạn, không cầu kiếp sau gặp lại, không cầu kiếp sau có thể trả hết thảy phụ bạc và phản bội kiếp này, y vẻn vẹn chỉ là muốn nhớ.
Y là thần cũng vậy, ma cũng thế, Địch Cửu… muốn nhớ A Hán. Chỉ thế thôi!