[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 331 : Không nhường một bước

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Liễu Hằng cười nói: “Ta chỉ lo ngài nhất thời tức giận tính sai, trúng kế họ thôi.”



Tần Húc Phi cười khẩy: “Ta bên này còn chưa công bố bản tấu, bên kia đã là cả triều đều nghe phong thanh. Quả nhiên chuyện cùng Hoàng đế gọi nhịp kiểu này, người người hận không thể lập tức truyền khắp thiên hạ đều biết. Quan viên có năng lực trong tay ta mặc dù rất thiếu, nhưng có các ngươi, chính vụ dù sao cũng còn ứng phó được. May mà không cần quá dựa vào họ, nếu không chẳng phải họ sẽ càng ngày càng kiêu ngạo.”



Sau một lời thuận miệng, Tần Húc Phi và Liễu Hằng đều trầm mặc một lúc, không hẹn mà cùng nhớ tới Phương Khinh Trần.



Người dưới quyền Tần Húc Phi, vốn hầu hết đều là vũ phu đơn thuần, nhưng mấy năm ở Sở quốc kia, nhất là sau khi nghị hòa, cũng đã được tôi luyện. Ngày ngày cùng người Sở cạnh tranh, phòng bị, những người này không thể không cắn răng, kiên trì đến cùng, không đen không trắng đi học lý chính xử sự.



Tư chất có hạn, đến bây giờ đại đa số vẫn không thể xưng là năng thần cán lại, nhưng hiện giờ bất kể là bỏ xuống dưới chủ quản quân chính một phương, hay ở lại trong triều hiệp trợ xử lý chính vụ, những người này tuy rằng không nổi bật nhưng cũng xứng chức.



Chính bởi vì có căn cơ kiên cố như họ, hiện tại Tần Húc Phi mới có thể thẳng lưng, không cần dung nhượng tập đoàn văn quan cũ của Tần quốc quá nhiều.



Cũng chẳng biết có phải khi đó Phương Khinh Trần đã cố ý giúp y âm thầm bồi dưỡng tôi luyện những người này để hôm nay dùng hay không.



Sau sự lặng im ngắn ngủi, Liễu Hằng mới nở một nụ cười, nói tiếp đầu đề vừa rồi: “Họ cũng tự cảm thấy thời gian này, đã thăm dò nền tảng của ngài, biết ngài sẽ không do ngôn mà giáng tội, cho nên lần này mới không lo ngại gì, ý đồ mượn cơ hội dương danh.”




Khi đó thư đồng của mấy hoàng tử cũng chỉ được mình y chưa bao giờ chịu ủy khuất thế này, có lỗi lầm gì đều là Tần Húc Phi tự mình gánh vác.



Tác phong khác loại này của Tần Húc Phi, ngay cả tiên hoàng cũng có phần hết cách, còn từng cố ý vì thế triệu ái tử này đi dạy dỗ một phen.



Lúc ấy Tần Húc Phi đáp dường như cũng là thế này “Đúng chính là đúng, sai chính là sai, phạm lỗi là ai thì truy cứu người đó, vì sao bắt người khác phải đi chịu trách nhiệm cho việc ta làm?”



Ngữ khí thẳng thắn như vậy, đôi mắt trong sáng như vậy, tại sao đã trải qua nhiều chuyện như thế, y vẫn còn có thể như thời thiếu niên, kiên định giữ vững thị phi và nguyên tắc trong lòng.



“A Hằng, chuyện này ta không sai, con hồ ly này cũng không sai. Tuy rằng tội danh này ta gánh cũng chẳng ảnh hưởng toàn cục, nhưng mà ta không gánh, ta cũng sẽ không tự nhiên hy sinh tiểu hồ ly này. A Hằng, ta nghĩ rõ ràng lắm rồi. Ta là Hoàng đế, nhưng ta cũng là một con người. Là người thì sẽ có yêu ghét, là Hoàng đế thì nhất định sẽ có người muốn lấy lòng. Nếu muốn vĩnh viễn không xảy ra chuyện kiểu này, thế quân chủ ta đây sẽ phải vĩnh viễn vô biểu cảm, không có phản ứng với bất cứ ai bất cứ chuyện gì, đó không phải Hoàng đế, đó là khối băng, là tảng đá.”



Tần Húc Phi hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay ta thích hồ ly, có người phong núi hại dân để tìm kiếm bạch hồ. Ngày mai nếu ta nhìn mỹ nữ nào nhiều một cái thì sao? Liệu sẽ có người vơ vét mỹ nữ vào cung không? Ngày kia nếu ta không cẩn thận lúc phê duyệt tấu chương nhìn nghiên mực nhiều một cái, có phải lại sẽ biến thành thích văn phòng tứ bảo, nhã vật trân ngoạn, làm cho bách tính yêu thích cất chứa nhã vật trong dân gian bị bóc lột? Loại sự tình này, điều tra ra sẽ phải giết một răn trăm, ta cũng sẽ hạ thêm vài đạo ý chỉ, nghiêm khắc cấm chỉ tùy tiện áp bức thiên hạ để phụng hành vi của một người. Nhưng mà, ta không có khả năng cấm tiệt tất cả dục vọng và sở thích của cá nhân ta. Hôm nay, ta có thể ném một con bạch hồ ly sẽ không làm hại bất cứ ai, thế ngày mai thì sao? Ta yêu danh mã, yêu bảo kiếm, chẳng lẽ ta từ đây sẽ không cưỡi ngựa, không đeo kiếm?”



Tần Húc Phi cười nói: “Cách làm như vậy, chỉ sợ chẳng mấy năm, ta sẽ ngột ngạt thành một ông già.”