[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 341 : Ngươi tình ta nguyện

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Nếu nói thời điểm tiến vào Tiểu Lâu, Địch Cửu tốt xấu còn có chút kinh sợ tán thán, y hiện tại, đã sớm lột hết quầng sáng thần thánh đang bao phủ Tiểu Lâu.



Nếu một đám gia hỏa hồ đồ như vậy cũng có thể được gọi là thần tiên, thế phàm nhân họ đây nên gọi là gì?



“Các ngươi, hẳn là một loại tồn tại thần thông quảng đại khác mà chúng ta không thể lý giải, nhưng các ngươi không hề là loại thần tiên mà người thường tưởng đó, đúng chứ?”



Phương Khinh Trần hơi kinh ngạc.



Đã xem nhiều chân tướng chấn động lòng người như vậy, y lại không hề phát cuồng, vẫn có thể dùng ngữ khí bình tĩnh như thế để nói chuyện, đã nhìn nhiều sinh ly tử biệt, vui buồn lẫn lộn như vậy, nhiều người và sự liên quan đến bản thân như vậy, y lại vẫn có thể chú ý tới rất nhiều chỗ nhỏ nhặt khác, nhạy bén phát hiện chân tướng người trong Tiểu Lâu phi thần phi tiên.



“Thần tiên rốt cuộc là gì? Trong mắt phàm nhân, kẻ trường sinh bất lão, thiên biến vạn hóa, hô phong hoán vũ, chính là thần tiên. Nếu nói như thế, tính chúng ta là thần tiên cũng không có gì là không đúng. Thật muốn giải thích thân phận lai lịch của chúng ta với ngươi, là một chuyện rất vất vả rất phiền toái, hơn nữa ta nghĩ, những điều này không hề quan trọng đâu nhỉ.”



Địch Cửu gật đầu, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh: “Ta hiện tại đã minh bạch hết rồi, như vậy, các ngươi phải chăng sẽ phải chấp hành quy tắc của các ngươi, lấy đi tính mạng ta?”



“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi có muốn đánh thức A Hán không.”



Địch Cửu nhìn y, thoáng tiếc nuối mà cười: “Cho dù ta muốn đánh thức y, ngươi cũng không có quyền lực kia đâu?”



Tuy rằng y thủy chung chưa làm rõ được thân phận của người trong Tiểu Lâu, nhưng đã thấy nhiều cảnh tượng ảo cảnh như vậy, ít nhiều cũng đã biết, nói với y rằng có thể đánh thức A Hán, đó chẳng qua là hứa hẹn của mình Phương Khinh Trần thôi. Nội bộ Tiểu Lâu, những người khác, rõ ràng đều sẽ không đồng ý việc này. Mà địa vị của Phương Khinh Trần trong Tiểu Lâu, có nhìn thế nào cũng còn kém xa độ cao có thể một lời mà quyết.




Lúc trước, khi A Hán biểu lộ với y, yêu cầu cùng y làm tình nhân, y lạnh lùng bỏ đi, A Hán lập tức đi tìm Địch Nhất, Địch Nhất sợ quá bỏ chạy, A Hán lập tức lại đi gọi Lăng Tiêu. Bằng thái độ kiểu này, ai còn không nhìn ra, với A Hán mà nói, khi đó căn bản ai làm tình nhân này cũng được.



A Hán lựa chọn y, là vì lịch kiếp, là vì thử luyện, là vì một ngộ đạo, chuyện này rất lâu trước kia, bản thân A Hán cũng đã thừa nhận với y.



Y không lý giải, không minh bạch, chỉ là Tiểu Lâu rốt cuộc là tổ chức kiểu gì, tại sao lại có quy củ kỳ quái như vậy. Nhưng hiện tại những nội tình này đối với y, kỳ thật đều không hề quan trọng.



Y và A Hán, chuyện vừa bắt đầu, đã không hề thuần mỹ động lòng người. A Hán hồ đồ vô tri, không có cảm giác, mà y lại tàn nhẫn khắc độc, ngầm ôm cơ tâm.



Chẳng ai thuần khiết được hơn ai, chẳng ai vĩ đại được hơn ai, thế thì ai, lại có tư cách gì đi trách ai?



Đem so sánh, A Hán chí ít vẫn chưa từng giấu y điều gì, biểu lộ hết thảy cho y thấy, dù là mục đích theo đuổi ngộ đạo, cũng từng thẳng thắn cho y biết, sau đó tùy y lựa chọn.



Mà lựa chọn đem tất cả lừa gạt, nói dối, xảo trá, mưu tính, đều giấu dưới tình yêu giả dối, là bản thân y.



Y vốn chẳng thèm giải thích, chẳng thèm để người hiểu, nhưng mà y cũng đã rõ ràng, pháp khí thông cổ hiểu kim kia của Tiểu Lâu, không thể nào truyền đạt ý tưởng nội tâm của một người.



Cho nên y do dự một chút. Có một số lời, nếu như y không giải thích, người kia sẽ không thể nghe thấy nữa.