[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 359 : Cách một giới

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Thanh âm của A Hán nhẹ như nói mớ, trong lòng Phương Khinh Trần lại chấn động mạnh.



A Hán quay đầu nhìn y, mỉm cười, ánh mắt và vẻ tươi cười đều xa xôi phảng phất trước ngàn vạn đời: “Khinh Trần, giúp ta nói với y, phải đối tốt một chút với mình.”



Ngay sau đó, ngón tay y đã nhấn nút máy thuấn di.



Một trận quang hoa lướt qua, trong phòng ngủ đông đã không còn bóng dáng A Hán. Phương Khinh Trần sắc mặt đại biến, xông thẳng ra ngoài, cao giọng hô lên: “A Hán không thích hợp! Giáo sư! Chặn y lại!”



Không cần Phương Khinh Trần kêu, khi máy tính trung ương nhận thấy có một máy thuấn di trực tiếp chuyển dời người ra bên ngoài Tiểu Lâu, đã đưa ra cảnh báo cho giáo sư Trang, mà giáo sư Trang cũng ngay lập tức khởi động thiết bị truyền tống chặn lại.



Các học trò khác, bất kể đang ở chỗ nào, đang làm chuyện gì, vừa nghe tiếng báo động của máy tính trung ương, cũng đều nhao nhao dùng các loại phương thức chạy đến.



Thiết bị thuấn di của Tiểu Lâu, bị quy tắc hạn chế, di chuyển không thể vượt khỏi phạm vi Tiểu Lâu, cho nên A Hán chỉ có thể dừng lại ở tầng ngoài cùng Vạn Sơn, phía trước, có cây cối trùng trùng ngăn cách tầm mắt.



Người vẫn canh vẫn chờ ngoài núi, là Địch Tam và Địch Nhất.




“Chỗ ích? Chế độ như vậy, rốt cuộc chỗ nào có ích, đáng để chúng ta vì nó mà trả cái giá đắt như vậy? Tại sao nhất định phải bức bách chúng ta đi học tập, bức bách chúng ta đi đối mặt, đi mô phỏng? Trong thế giới của chúng ta, học tập mấy thứ này, rốt cuộc còn có tác dụng gì? Những người từng học tập đó, cho dù từng có một chút cảm động, từng có một chút lĩnh ngộ, qua mấy vạn năm, chẳng phải sẽ chậm rãi trong thế giới lạnh nhạt kia, dần dần mài sạch những nhiệt tình này. Tôi vốn sống rất an tĩnh, rất tự tại…”



“A Hán, muốn các em đi học tập, đi đối mặt, chính là để thay đổi sự lạnh lùng và không để ý trong thiên tính, nhất là em. Em rõ ràng có được thiên phú vượt hẳn mọi người, em rõ ràng có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện cho xã hội, thế nhưng, em lại chỉ muốn một mình ăn ăn ngủ ngủ qua nhân sinh cơ hồ vô tận…”



“Nhưng đây là tự do của tôi, không phải sao? Pháp luật bảo đảm thế nhân, có quyền lực lựa chọn cách sống của mình, không phải sao? Cuộc sống của tôi, người khác có thể đưa ra kiến nghị, có thể cho ra kỳ vọng, nhưng không thể cưỡng cầu, không phải sao!”



A Hán lại vô lễ ngắt lời thầy: “Đúng vậy! Vĩ nhân, anh hùng, xuất hiện mấy người như vậy, dường như có thể kéo theo xã hội tiến bộ! Nhưng muốn người ta làm vĩ nhân làm anh hùng, cũng nên do mỗi người tự nguyện đi làm, mà không phải mọi người đều dùng lý do chính nghĩa gì đó, đi bắt buộc người khác làm!”



“A Hán, đây là thái độ nhân sinh của em, tôi không ủng hộ. Nhưng tôi cũng không thể nói suy nghĩ của em chính là sai. Xã hội của chúng ta quả thật chấp nhận mỗi người đều nên có thể đưa ra lựa chọn cho sinh mệnh của mình. Nhưng mà A Hán, tôi vẫn cho rằng, thái độ của em như vậy, là không thể thực hiện. Là một con người, em có thể tùy tiện sinh hoạt như thế nào, nhưng là một phần tử của cả xã hội, nếu người người đều như em, thế xã hội nhất định sẽ ngừng phát triển rồi tiêu vong, cũng chính vì thế, các em mới bị yêu cầu đi mô phỏng!”



Giáo sư Trang rốt cuộc thở dài ra tiếng: “A Hán, em cảm thấy cho em chịu đựng những điều này, không hề công bằng với em, phải chứ? Thế nhưng, những điều này lại là mỗi người chúng ta đều nên học tập thừa nhận. Bảy trăm năm đã qua, em hẳn đã có thể nhìn minh bạch, thế giới quá khứ này bất đồng bao nhiêu với thời không của chúng ta! Mọi người nơi này, giữa người với người, có tính tình sai lệch quá nhiều. Có người không nghĩ tiến thủ, cũng có người tích cực nhiệt tình, mọi người đều tự có lựa chọn bất đồng. Chính sự phong phú và đa dạng như vậy, sức sống và va chạm như vậy, xã hội của nhân loại mới có thể từ thời đại hoang dã như thế, từng chút phát triển đến chúng ta hôm nay.”



A Hán chỉ lẳng lặng đứng đó, trong mắt không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc gì.