[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 367 : Thà vui đồng tâm
Ngày đăng: 22:12 21/04/20
“Đi thăm thú bốn phương, sống nhàn nhã tự tại, không tốt sao?” Dung Khiêm mỉm cười nói: “Mấy đời nay, tất cả tâm lực của ta, đều dùng để chăm sóc những hài tử đó, cơ hồ chưa từng sống vì mình. Hiện giờ, nếu có thể lấy tâm tính nhàn nhã để cảm thụ sự tốt đẹp chất phác của thời đại viễn cổ này, hẳn cũng là một việc vui. Hơn nữa, ta cũng có thể vì Yên Lẫm mà đi nhìn…”
Làm quân chủ, đứng rất cao, có rất nhiều chỗ nhỏ nhặt, tự nhiên sẽ không nhìn thấy, thậm chí chẳng ai cho y biết, y có thể đi xem, đi thấy. Mà hiện tại, nếu mình có thể không bị thân phận hạn chế cho Yên Lẫm biết hết thảy một cách chân thật, giúp ích cho quân chủ, tự nhiên là không nhỏ.
Mà làm một con người, Yên Lẫm làm sao không yêu quý non sông tốt đẹp y bảo hộ có được này? Đáng tiếc thân là quân chủ thì cần phải tận chức tận trách, vĩnh viễn không thể tùy tiện làm bậy, không thể tùy ý nhiễu dân. Những quốc thổ đó, y cũng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn trên bản đồ mà thôi.
Vậy thì y sẽ thay Yên Lẫm đi khắp sơn sơn thủy thủy Đại Yên quốc này, dùng đôi mắt y, nhìn thay Yên Lẫm.
Nhìn hết thảy tốt đẹp, hết thảy phồn thịnh, nhìn quốc thái dân an, hạnh phúc hỉ lạc Yên Lẫm dùng tất cả tâm huyết đổi lấy.
Vạn thủy thiên sơn, thư của y sẽ vĩnh viễn không đoạn, thiên sơn vạn thủy, đường y về kinh cũng sẽ không đoạn.
Lấy Yên kinh làm trung tâm, y đi xa hơn, khi ngoảnh đầu, luôn sẽ nhớ rõ, sợi dây vẫn buộc trong lòng kia.
Nhìn vẻ khoan thai xuất thần của Dung Khiêm, Phong Kính Tiết lại nhíu mày: “Bằng thân xương này của ngươi, đi một mình? Ai chiếu cố ngươi, ai bảo hộ ngươi?”
Phong Kính Tiết cũng cười. Dung Khiêm trước kia hoàn toàn không tự cảm thấy, cho nên cả ngày ở lại Thanh Hoa cung điều dưỡng thân thể, Yên Lẫm đến thăm nom bầu bạn, Dung Khiêm rất cao hứng, Yên Lẫm có việc rời khỏi, cũng không để bụng.
Nhưng đó chỉ là lúc bệnh nặng, tình huống đặc thù thôi. Thật muốn quyết định không đi, năm rộng tháng dài, năm năm tháng tháng, ăn không ngồi rồi trong Thanh Hoa cung, không can dự triều cục, không hỏi đến chính sự, bởi vì thân phận quá hiển hách, ngược lại rất nhiều chuyện đều không thể làm, không tiện làm, mỗi ngày chờ Yên Lẫm rỗi rãi đến, chuyện này không khỏi có hơi đáng sợ.
Dung Khiêm một khi nhìn minh bạch vấn đề, thì sao chịu trí thân ở vị trí khó xử như thế.
Tuy rằng y luôn hiền hòa, yêu cầu không cao, gặp sao yên vậy, nhưng cũng có nguyên tắc và tôn nghiêm của y.
Yên Lẫm là người y cực coi trọng, là toàn bộ trọng tâm của cuộc sống, toàn bộ truy cầu của sinh mệnh trước đó, nhưng hiện tại luận văn đã rớt, bản thân y cũng thuần xuất phát từ tình cảm mà quan tâm Yên Lẫm, căn bản không còn coi mô phỏng là gì, thế thì nên kịp thời điều chỉnh tâm tính. Nếu vẫn như trước kia, chẳng những bản thân y không thể khoái hoạt bao nhiêu, chỉ sợ Yên Lẫm cũng sẽ bởi vì tự thấy phụ lòng y mà cảm thấy áp lực và dằn vặt gấp bội.
Vì quốc gia, y sẽ không để mình đứng ở mặt đối lập của triều cục, vì cuộc sống cá nhân của Yên Lẫm, y cũng không thể để bản thân trở thành đối tượng cho cung phi tương lai mưu tính.
Y phải có cuộc sống của mình, y phải để mình sống phong phú khoái lạc, mà nếu y có thể khoái lạc, vậy thì Yên Lẫm cho dù không nỡ, cho dù thương cảm, cũng sẽ vì y mà khoái lạc.