[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 369 : Đời này kỳ quân

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Trong Thanh Hoa cung, Phong Kính Tiết chán nản.



“Hứ, ta đi… Ta đi rồi ngươi phải làm sao?” Phong Kính Tiết chán nản. “Tiểu Lâu xảy ra chuyện, hạn chế *** thần lực cục thời không thêm cho ngươi kia tháo bỏ rồi sao?”



“Chưa.”



Dung Khiêm đáp cũng cực kỳ bình yên. Y vẫn đang bị phạt, *** thần lực chỉ có thể hạn chế trong thân thể bung bét, suy yếu tới cực điểm này, không thể siêu thoát. Nếu Phong Kính Tiết không dẫn y theo, trên tay y lại không có máy thuấn di, y tuyệt đối chẳng thể chỉ dựa vào bản thân nháy mắt quay về.



“Kính Tiết, ta đáp ứng ngươi, lễ đội mũ vừa xong là sẽ về, nhưng mà trước khi lễ đội mũ kết thúc, ta không muốn bất cứ ai can thiệp nghi thức này, Kính Tiết, ngươi không hiểu, việc này với Yên Lẫm mà nói, quan trọng nhường nào.”



Phong Kính Tiết rất vô lực mà ngồi tại chỗ, giận dữ nhìn người bạn nghe nói là hảo hảo tiên sinh, kỳ thật là kẻ cố chấp đệ nhất thiên hạ kia.



Dung Khiêm lại không nhìn xéo, vẻ mặt an hòa nhìn Yên Lẫm đi ra từ trong Thanh Hoa cung, một thân chính phục màu tím.



Tím vốn là sắc cao quý đoan trang, một thân y bào này lại không có sức vật hoa quý rườm rà dư thừa, cao hoa và giản khiết lặng lẽ dung làm một thể, thiếu niên hắc y mới vừa rồi kia, đã yên lặng thành thục hơn rất nhiều, giống như trong nháy mắt đã trưởng thành mấy năm, anh hoa phần lớn nội liễm, phong mang hóa hết thành đoan trang. Hài tử y một tay dưỡng dục dạy dỗ, thì ra đã xuất sắc như vậy, đã có thể làm chồng người, cha người, làm chủ một nước.



Phong Kính Tiết còn đang kêu réo gì đó, Dung Khiêm đã lười nghe, y chỉ mỉm cười nhìn Yên Lẫm xa xa thi đại lễ với y lần nữa. Mũ thứ hai, đến đây thì kết.



Mũ thứ ba, là thêm mũ tước tôn quý hoa mỹ nhất. Tiếng Dung Khiêm ôn nhuận như suối trong, vang bên tai mọi người: “Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh. Hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức, hoàng lão vô cương, thụ thiên chi khánh.”



Yên Lẫm lại đứng dậy lễ, lui đi thay bộ quần áo thứ ba, Dung Khiêm chỉ mỉm cười đứng đó, lẳng lặng chờ.



Trong lòng y yên lặng, thậm chí không phân ra một xíu tâm thần, đi tự hỏi Tiểu Lâu đã xảy ra chuyện gì, giáo sư tại sao hoảng hốt như vậy, mình vì sao lại được tổng triệu tập.
Y đang còn trẻ tuổi, y là quân chủ, y nên ơn huệ vạn dân, y nên soi sáng thiên hạ…



Kỳ vọng như thế, hậu ý như thế, tâm tư như thế, y há lại có thể không biết.



Tự này, trịnh trọng như vậy, nghiêm túc như vậy, đây mới thật là cái tên Dung Khiêm sẽ đặt cho y, đặt cho đệ tử của mình, đặt cho quân chủ Yên quốc.



Yên Lẫm mỉm cười, lùi lại một bước, vái Dung Khiêm, trang trọng nói: “Cẩn tạ đã ban, đời này không quên, kiếp này vĩnh viễn mang theo.”



Cái tên Dung Khiêm cho y, sẽ theo y suốt đời suốt kiếp, cho dù trên đời này trừ Dung Khiêm thì không còn ai dám gọi y như thế.



Cái tên Dung Khiêm cho y, là ôn nhu và kiêu ngạo vĩnh viễn trong lòng y, cho dù từ sau lễ đội mũ hôm nay, Dung Khiêm sẽ phải quay người rời đi, vô luận ngàn dặm vạn dặm, vô luận ngàn năm vạn năm, thời gian xa xăm, vạn dặm quan san, cũng không thể cắt đứt thanh âm ôn nhuận kia, sẽ mãi mãi gọi bên tai y.



“Kỳ Quân.”



Đó là người kia đang vì y mà kỳ nguyện ấm áp, vì y mà kỳ nguyện ánh dương, vì y mà kỳ nguyện hết thảy tốt đẹp trên thế giới này.



Phong Kính Tiết trên đài cao khe khẽ thở dài, ôi, chỉ có y mới biết, một người thông minh bình tĩnh, trấn định thong dong như Dung Khiêm, lại vì đặt một cái tên tự cho một tiểu hài mà cả ngày đăm chiêu ủ dột, mỗi ngày suy nghĩ ngổn ngang, lén giở nát bét một đống sách vở, tìm vô số chữ, mới tìm ra hai chữ này. Một cái tên đơn giản như vậy, lại vô luận trong giải thích của quyển sách nào, cũng không tìm được một chút ý xấu, chữ đại khí trang trọng như vậy, cũng nơi nơi phù hợp với thân phận của Yên Lẫm, càng dung một phần chờ mong và để ý của Dung Khiêm.



Ôi, ngu xuẩn như vậy, tướng như vậy, hành vi ngớ ngẩn như vậy…



Phong Kính Tiết nghĩ như thế, tự dưng mềm lòng, đột nhiên chẳng muốn quản Tiểu Lâu rốt cuộc có biến cố gì nữa, đột nhiên chẳng nỡ giục bức Dung Khiêm một câu nào nữa.