[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 372 : Trăng sao say ngủ
Ngày đăng: 22:12 21/04/20
Trong số những học trò Tiểu Lâu này, Phong Kính Tiết xem như nhẫn nại tốt nhất, trước khi được đủ tin tức, không muốn mở miệng nói chuyện nhất, nhưng giáo sư Trang nói cả buổi trời, vẫn không nói vấn đề mấu chốt nhất, y rốt cuộc hơi hết kiềm chế nổi, rất không lễ phép mà kêu giáo sư một tiếng: “Vậy A Hán rốt cuộc thế nào rồi?”
“Tình huống của trò ấy hiện tại, rất đặc thù…”
Giáo sư Trang bất đắc dĩ buông tay: “Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống kiểu này. Chưa từng có ai…”
Ông thở dài một hơi.
Mỗi một thời không độc lập, hệ số ổn định thời không đều là tùy cơ. Mà thời không có thể phá tan vách ngăn, cho họ xuyên qua để tiến hành dạy học, hệ số ổn định trái lại tự nhiên đều khá thấp, nếu không họ cũng chẳng xé được lỗ hổng kia.
Cho nên, thời không hiện tại họ ở, trên bản chất khá dễ dàng bị quấy nhiễu, lấy lực lượng cá nhân của họ, thậm chí cũng có thể có ảnh hưởng. Nhưng cũng chưa từng có học sinh nào nghĩ đến chuyện phải thử dùng *** thần lực một thân mình, đi dao động sự ổn định của thời không, đi dẫn phát thời không loạn lưu yếu ớt.
Không ai *** thần lực cường hãn đến như A Hán là một chuyện, quan trọng hơn là, căn bản chẳng ai lại lấy căn nguyên sinh mệnh bản thân làm giá, để chơi trò này.
Họ cơ hồ là thân bất tử, nhưng không hề có nghĩa là, họ sẽ không biết sợ hãi tiêu vong.
Giáo sư Trang thở dài: “Chúng tôi cảm giác được *** thần lực của trò ấy trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên mức mạnh nhất, sau đó chấn động mãnh liệt, trong chấn động từ từ tiêu tan, cho đến khi không thể tìm kiếm, chúng tôi cơ hồ đều cho là trò ấy đã hoàn toàn… biến mất…”
Từ trên lý luận mà nói. Nếu trên bất cứ tuyến nào, bộc phát ra chấn động năng lượng kinh người, đều có khả năng gây ra tai nạn của cả mạng lưới thời không, toàn bộ mắt xích thời không. Chẳng qua, muốn gây ra tai nạn như vậy, năng lượng cần lại không phải cự đại bình thường, đừng nói A Hán không làm được, cho dù đến ngàn vạn A Hán nữa, lực lượng siêu thường đồng thời bùng nổ, vẫn chẳng làm được.
Chỉ là, bất cứ lý luận gì cũng có thể có lỗ hổng. Xuất phát từ cân nhắc vạn toàn, cục thời không vì duy trì ổn định thời không, khống chế nghiêm khắc lữ hành thời không. Tất cả lữ hành trở về quá khứ, đều không cho phép cá nhân nào tùy ý tiến hành, ít nhất phải có hai mươi người trở lên, mới tập trung tiến hành một lần, như vậy có thể tận lực giảm bớt sự xuất hiện của tuyến thời không song song.
Đương nhiên, đối với những người sắp sửa quay về quá khứ này, cục thời không cũng sẽ ra quy phạm yêu cầu nghiêm khắc, nhưng quy phạm này kỳ thật tổng kết lại cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chính là không được tùy ý thi triển *** thần lực, hơn nữa không được để người đương thời biết họ không thuộc thời đại đó mà thôi. Chỉ là chi tiết cụ thể thì rườm rà muốn chết, *** thần lực trình độ nào bùng nổ có thể gây ra hậu quả gì, biện pháp trừng phạt tương ứng là gì… Từng điều liệt kê lít nha lít nhít.
Những chi tiết này, đều tổng kết trong lữ hành thời không cần biết kia, theo quy định, họ nên đến máy học tập, chuyển hết những điều đó vào, ghi nhớ cho kỹ. Chẳng qua, loại quy tắc cấm kỵ này đều đã thuộc thường thức, mỗi lữ hành thời không đều phải máy móc một lần, người của cục thời không chỉ coi là chạy theo hình thức, các học sinh cũng lười biếng không để tâm. Dù sao những việc không thể làm ấy, loại thường thức này mọi người đã sớm biết hết, về phần xử phạt sau vi quy…
Căn bản đã không định đi vi quy, mà hiện tại mỗi người đều tràn ngập kỳ vọng với hành trình quay về quá khứ lập tức sẽ đến, ai còn cảm thấy cần đi nhớ những hậu quả và xử phạt đó? Cũng như mọi người đều biết trộm đồ là phạm pháp, nhưng trộm bao nhiêu tiền thì tính là tội hình sự, trộm đến mức nào sẽ phán hình phạt gì, những vấn đề lắt nhắt này, không ai muốn biết, cũng không ai cảm thấy nên quan tâm, dù sao người đứng đắn chẳng ai lại nghĩ chuyện phải đi trộm đồ phạm pháp. Kết quả là ngay cả học sinh ngoan như Dung Khiêm, cũng không nhớ được thì ra vi quy sử dụng lực lượng, hậu quả sẽ là bị trói buộc tại thân xác năm mươi năm. Bởi vì phần nội dung này trong máy học tập, họ đều chưa một ai để ý.
Nhưng A Hán lại cố tình nhớ rất rõ. Đương nhiên, đây không hề là bởi y có tâm trách nhiệm, y là học sinh ngoan, mà chỉ sợ thuần túy bởi vì muốn đặc biệt chống lại mệnh lệnh của cục thời không, không đi dùng máy học tập, xem cái cần biết kia, đi ngang sân khấu, dường như là việc quá sức vất vả, mà trí nhớ của y lại cố tình tốt đến mức khiến người câm nín.
“Chúng ta cũng là sau khi xảy ra chuyện, mở tư liệu ghi chép người xem trong máy học tập ra mới biết được. Trong ghi chép người xem kia, có A Hán… Với trí nhớ của y, những thứ đó y đã xem, tự nhiên cũng đều nhớ rõ. A Hán biết y dốc sức làm có thể ngăn khống chế của cục thời không với Tiểu Lâu, A Hán cũng biết cục thời không có thể duy trì một thông đạo cho chúng ta kịp thời triệt đi.”
Ngô Vũ khe khẽ thở dài nói: “Có lẽ, điều duy nhất cậu ấy không biết chỉ là, *** thần lực của mình lại cường đại đến mức sau khi gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, còn có thể không tiêu tan. Cậu ấy đã nghĩ tới cắt đứt điều khiển của cục thời không với máy tính, chúng ta nơi này sẽ không có bất cứ ai chủ động đi giết Địch Cửu, cậu ấy cũng đã nghĩ tới thời không loạn lưu sẽ không có thương tổn lớn với chúng ta, điều duy nhất cậu ấy không nghĩ tới… chỉ sợ… chỉ là bản thân cậu ấy, lại không chết.”