[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 375 : Ngồi nhìn hồng trần

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Ngày đông tiêu điều, cỏ cây khó sống.



Vạn Sơn thần bí hùng kỳ, hiện giờ đã là một phế tích nhìn mà giật mình.



Dải núi rừng mênh mông ngày xưa, chỉ còn lại những vách đá sứt mẻ dốc đứng. Vô số nham thạch cự đại, hoặc như bị lợi kiếm bổ tung một nhát từ giữa, những chỗ đứt gãy mấy trượng thậm chí là mười mấy trượng, vô cùng sắc bén ngay ngắn, hoặc là bị rơi vỡ tan tành lác đác, không còn hình dạng.



Trên mặt đất cao thấp không bằng, nơi nơi đều chồng chéo những vết nứt to tướng sâu không thấy đáy, cổ thụ chọc trời, hoặc nát bét, hoặc gãy đoạn, nằm ngổn ngang, rải rác khắp giữa các khe nham thạch, chờ đợi đến mùa xuân, hoặc là vươn ra cành lá rễ mới, hoặc là mục nát thành bùn đất đen.



Trong gió lạnh, hiện tại, chỗ Vạn Sơn sụp đổ này, cây chết cỏ héo, sinh cơ mất hết.



Phải đến mùa xuân sang năm, giữa nham thạch trần trụi, hoa cỏ dại sặc sỡ, mới có thể tận dụng triệt để, tràn khắp dải đất hoang phì nhiêu mới mở ra này. Từng dải đất đai cạn hều còn chưa thể cho cây cối cắm rễ sâu kia, vốn là thiên đường của chúng.



Phải đến mùa xuân sang năm, không còn đại thụ chọc trời che lấp, những hạt giống may mắn, có cơ hội sinh tồn do cái chết của cây già đổi lấy, mới có thể đâm chồi nảy lộc, lại bắt đầu một vòng cạnh tranh kịch liệt trăm năm khó gặp.



Một nơi có thể nhìn thấy ánh dương, một dải đất mục sâu ba thước, chính là một khả năng sinh tồn, chúng chung quy phải dùng hết toàn lực, tranh đoạt một lần trưởng thành.


Khi nói chuyện, y lại nhìn thấy trong màn hình, từng đám người như kiến đang thu dọn phế tích hoang bại, chậm rãi nhích về phía trước.



Nơi trong màn hình biểu hiện vừa rồi lại đánh một trận. Lúc này trên mặt đất vẫn còn máu tươi, thi thể nằm dài, song tốc độ tiến bước của mọi người không chậm trễ chút nào, chỉ cuộn thi thể lại qua loa, cột lên ngựa kéo đi, mọi người còn sống tiếp tục dọn đá chặt cây mở đường bắc cầu mà tiến bước.



Triệu Thần bỗng cảm thấy hơi bực bội: “Giờ cũng hơn mười ngày rồi, ngày ngày cứ chặn ngay cửa nhà chúng ta, đánh đánh giết giết tiến lên, họ không phiền, ta cũng phiền chết rồi.”



“Ngươi lại sợ cái gì? Dù sao Vạn Sơn lớn như vậy mà! Tiểu Lâu chúng ta ở trung tâm Vạn Sơn, cho dù họ muốn vào lục soát, với tốc độ thế này, sợ một tháng cũng không đủ. Hơn nữa, cho dù đến rồi thì thế nào? Chúng ta đã mở thiết bị ẩn nấp, cho dù họ đến ngay cửa Tiểu Lâu cũng chẳng nhìn thấy gì. Chỉ cần tiếp cận Tiểu Lâu trong vòng mười trượng, sẽ bị lực lượng của Tiểu Lâu khiến cho sóng não hỗn loạn, vô luận đi thế nào cũng chỉ là lòng vòng quanh Tiểu Lâu, tận tình nếm thử quỷ đập tường thôi. Chẳng những sẽ tuyệt đối không tiếp cận, hơn nữa bản thân họ còn không hề có cảm giác, tự cho là đã lục soát mỗi một tấc đất.”



Tiêu Thanh Thương cũng đã đi tới, thản nhiên nói.



“Ai sợ họ chứ? Ta đây nhàm chán thôi! Cả ngày xem loại sự tình này thật sự có thể buồn bực chết người.” Triệu Thần bực bội nói, “Còn phải bị họ chặn bao lâu nữa chúng ta mới tiện ra ngoài đây? Bằng không thì chúng ta đổi một nơi có thể che giấu hoàn toàn Tiểu Lâu, thế nhân lại không biết đi, ta cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.”



Mấy người ở đây cùng nhau trừng y: “Được thôi, để cả căn cứ bay lên, còn phải cất cánh dưới tình huống ẩn hình, còn phải chịu sóng năng lượng hỗn loạn thời không loạn lưu phía trên tạo thành, tìm đến một nơi khác có thể giấu căn cứ lớn thế này, trò Triệu Thần, vẫn phải phiền ngươi giúp chúng ta tính thử, việc này cần bao nhiêu năng lượng?”



Triệu Thần sờ mũi, có phần xấu hổ.