[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 377 : Người bay trên không

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Phương Khinh Trần trước nay vốn chẳng phải người nghe lời câm miệng, trước mắt tự nhiên càng không để ý đám bạn học gầm lên, tự uể oải nói: “Ta nói là lời thật mà! Sớm biết những người này đến nhanh như vậy, lúc bắt đầu chúng ta vội thu dọn Tiểu Lâu như vậy làm gì? Khiến đến bây giờ chẳng có việc gì làm, ngày ngày chán muốn đếm kiến. Ôi! Nếu trò siêu cấp kinh hiểm như Thanh Thương và Tiểu Dung lần trước ba ngày hai đầu diễn một lần, chúng ta cũng chẳng phải thống khổ thế này.”



Ngoại trừ Tiêu Thanh Thương, những người khác đều không nhịn được cười ra tiếng.



Tiêu Thanh Thương cả giận: “Khinh Trần, không phải chỉ dọa ngươi một lần thôi sao, có cần ghi hận mãi đến bây giờ?”



“Ta ghi hận được gì?” Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi không biết yêu quý mình, ta có gì đáng ghi hận? Tính mạng không phải của bản thân các ngươi sao? Lại chẳng phải của ta. Các ngươi nguyện ý không coi tính mạng mình là gì, ta còn phải lo lắng thay hay sao? Tối đa cũng là nhắc tới kiếm niềm vui thôi.”



Mọi người đối với việc Phương Khinh Trần miệng sắt răng thép, khẩu thị tâm phi, đều đã quen từ lâu. Y nói càng ác độc, mọi người sẽ càng mỉm cười, kỳ thật trong lòng nhau cũng phần nhiều có đồng cảm. Dù sao lúc đó Tiêu Thanh Thương và Tiểu Dung thật sự đã dọa mọi người.



Lúc trước, khi giáo sư Trang hỏi ai đi ai ở, các học trò đã minh xác muốn đi đều nhao nhao tỏ thái độ trước, mấy người còn lại cứ ngồi đó, cũng không cho thấy lập trường.



Chờ giáo sư Trang vẫy tay bảo những người đã xác định muốn đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt nhìn qua hỏi dò, Phương Khinh Trần không chút để ý buông tay sớm nhất: “Loại học sinh hư không thích bị quản thúc như tôi đây sẽ thích cuộc sống kiểu nào, không có gì nhớ mong không quên đâu.”



So với các học trò từ bên ngoài chạy về, y đã sớm biết rõ cả tình huống, kỳ thật trước khi mọi người tề tựu toàn bộ, y đã nghĩ xong xuôi chuyện lấy bỏ đi ở.



Người quyết định sớm nhất là Phương Khinh Trần. Mà quyết định nhanh nhất, lại là Phong Kính Tiết. Trên thực tế, thời điểm chung quanh rối ren như vậy, y đã có tâm tư nhàn rỗi ngồi trong góc uống trà.



“Ta đã đáp ứng Đông Ly, con đường này, ta bồi y cùng qua.”
Người trong hai khoang năng lượng đều tận mọi lực lượng, gian nan thao tác khoang năng lượng tránh né, hai khoang năng lượng vẫn như hai chiếc thuyền con giữa biển khơi, tùy thời đều có nguy cơ lật úp.



Bất kể là thầy trò trong phi thuyền, hay năm người còn trong Tiểu Lâu kia đều bị dọa thót tim. Giáo sư Trang ngay lập tức liên hợp tất cả học sinh, chuẩn xác điều khiển phi thuyền, che chở trên hai khoang năng lượng, tận lực ngăn cản gió lốc thời không cho họ, mà đám Phương Khinh Trần đã xông vào phòng khống chế, dùng *** thần của mình nối đến máy tính trung ương, tản ra tất cả năng lượng dự trữ không chết người còn thừa trong Tiểu Lâu, toàn lực tiếp dẫn yểm hộ hai khoang năng lượng kia.



Đợi đến lúc hai khoang năng lượng an toàn hạ cánh, thời gian kỳ thật chỉ qua vài phút mà thôi, nhưng mọi người trên cảm giác, lại như đã qua năm ngàn năm.



Phi thuyền đã bay vào thông đạo thời không giữa không trung, nhưng trong tất cả máy thông thoại, đều còn vang tiếng mắng hổn hển không chút phong độ của giáo sư Trang.



Đám Phương Khinh Trần cũng mặt mày tái mét kinh hồn chưa định bổ ra, nhìn Dung Khiêm và Tiêu Thanh Thương mặt không chút máu đồng dạng lảo đảo bước ra từ trong khoang năng lượng, chẳng ai chịu thông cảm cho họ. Trên thực tế, trong nháy mắt đó, mọi người cơ hồ đều hận không thể bổ lên bóp chết tươi hai tên khốn hù chết người này cho rồi.



“Ta nói, các ngươi muốn đi thì đi, nếu không đi thì đừng đi! Có cần nói phải đi rồi lúc gần đi, lại gây ra màn kinh hiểm như thế cho bọn ta không?”



Lúc ấy, kể cả hai vị vừa mới chơi trò nhảy cầu thang, mọi người đổ ập xuống đầu, dùng hết toàn bộ những từ ngữ có thể nghĩ đến để giáo huấn hai tên này.



Tiêu Thanh Thương mặc dù sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn biện hộ vài câu, Dung Khiêm lại chỉ mặc mọi người mắng, vẻ mặt khá áy náy, ngữ khí cực thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, sự kích động của mình, việc mình suy nghĩ không chu toàn… Ngược lại khiến mọi người không tiện mắng nữa, thế là hỏa lực cơ hồ tập trung hết lên người Tiêu Thanh Thương.



Mãi đến bây giờ, mọi người những lúc có việc hay không vẫn cứ chế nhạo Tiêu Thanh Thương vài câu, nhưng đối với Dung Khiêm, họ lại rất ít nói gì, đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc Tiêu Thanh Thương luôn xen chung một chỗ với mọi người, mà Dung Khiêm lại luôn rầu rĩ, một mình trốn đi phát sầu.