[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 382 : Lệnh bài nhà giàu

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Trời cao mây trắng, non cao gió mạnh.



Phương Khinh Trần uể oải nằm trên ngọn núi cao nhất, giữa chạc đại thụ cao nhất, trên mặt úp một chiếc lá to không biết bứt được từ đâu, che ánh dương, ngủ nhàn nhã hết sức.



Nhánh cây bị gió núi thổi đu đưa, thân ảnh nằm trên cành cây kia bồng bềnh trong gió, nhất phái vững vàng bình yên.



Một tập bạch y nhẹ nhàng buông xuống ngọn cây, thời gian dài ngủ trước gió, trên áo thường dính bụi bặm lá rụng, rồi khi cơn gió núi tiếp theo kéo đến, lại từ từ bị thổi ra xa xa.



Ánh dương, lá xanh, gió mạnh, áo trắng, giữa đất trời, chỗ cao như thế, an tĩnh nhàn hạ thần kỳ.



Lười biếng một mình trên đỉnh núi, bình yên mà ngủ như vậy không biết đã bao lâu, chỉ là thỉnh thoảng tỉnh lại, vén lá híp mắt nhìn thái dương trên đầu, mơ mơ hồ hồ tính giờ, sau đó lại trông bụi mù cuồn cuộn khí thế bức người chỗ chân núi phương xa kia.



Uể oải nhìn một lúc, Phương Khinh Trần đưa tay che miệng, lại ngáp một cái. Ừm, cũng không tệ lắm, bụi mù tạp mà không loạn, nhìn ra được kỷ luật nghiêm minh, khí thế tốc độ đều là thượng thừa, nhánh quân đội này quả thật có thể coi là được… Chỉ là, hai vị này thao luyện cũng thật là quá gấp quá ác, không phải chỉ là tên nào đó sắp đến thôi sao…



“Người nào, xuống đây!”



Y nơi này còn thờ ơ, tam tâm nhị ý nhìn phương xa một chút, chuyển tâm tư một chút, bên tai lại đã vang lên tiếng quát nghiêm lạnh.



Phương Khinh Trần thu về ánh mắt đang trông phương xa, nghía bên dưới, không biết từ khi nào, bốn phía đại thụ đã vây đầy quân sĩ y giáp sáng loáng.



Còn mang theo một chút buồn ngủ mơ mơ hồ hồ khi ngủ lâu mới tỉnh, ánh mắt Phương Khinh Trần mông lung nhìn phía dưới: “Tại sao phải xuống?”




Nói đến thì đại nội thị vệ là cận thần của Hoàng đế. Thân phận gặp quan lớn hơn một bậc, đi đến đâu, lộ ra thân phận với quan viên, tiểu lại, sai dịch, đều có hiệu quả cực lớn. Đổi quan sai bình thường, y lắc lắc thẻ bài là có thể trực tiếp vung tay múa chân hạ lệnh.



Nhưng Tần quốc quân chế nghiêm cẩn, đừng nói chỉ là tấm yêu bài thị vệ, ngay cả cầm công văn Binh bộ, ấn tín Đại tướng quân, cộng thêm thánh chỉ của Hoàng đế, nếu không chính thức qua giao tiếp, đại nội thị vệ vẫn chẳng có quyền lực trực tiếp hạ lệnh cho tướng lĩnh binh sĩ hạ cấp.



Cho nên nhìn yêu bài, bách phu trưởng này không hề lập tức giải trừ tất cả quan binh phòng bị chuẩn bị chiến, chỉ là thái độ tương đối khách khí hơn rất nhiều mà thôi: “Đại nội thị vệ cũng không thể tùy ý ra vào vùng cấm, nếu có việc công, cần có lệnh phù thích lại Định Tương…”



Không đợi hắn nói xong, Tần Húc Phi lại từ trong tay áo moi ra một lệnh bài: “Ta đã xin lệnh phù thích lại từ trước…”



Bách phu trưởng ngẩn ra, định thần mới nói: “Quân vụ còn trọng hơn chính vụ, huống chi gần đây có khách quý đến, chỗ đóng quân tuyệt không cho phép người ngoài ra vào, cho dù là lệnh của thích lại cũng không thể trọng hơn mệnh của tướng quân…”



Tần Húc Phi theo tiếng móc trong lòng ra một lệnh bài nữa, lần này y lại không cần giới thiệu, lệnh bài này binh sĩ ở đây đều nhận được, lệnh bài của tướng quân Định Tương.



Bách phu trưởng mắt cũng hơi đăm đăm, lại vẫn không chịu buông lỏng: “Ngươi… Gần đây tướng quân nhiều lần nghiêm lệnh, không thể cho phép bất cứ kẻ khả nghi nào tới gần, mọi người trong quân không ai dám buông lơi, nếu có việc đại nội thị vệ ở vùng cấm công cán, tướng quân nên dặn dò trước đó…”



Tần Húc Phi cũng không ngờ bách phu trưởng này lại cẩn thận như thế, ngay cả lệnh bài của lãnh đạo trực tiếp cũng thấy rồi mà vẫn không chịu lơi lỏng cảnh giác, kiên trì làm việc theo lệ. Trong lòng y trái lại vui mừng. Người này đối mặt với áp lực của nhiều lệnh phù trọng như vậy, còn dám tiếp tục truy cứu, tâm tư cẩn mật, đảm sắc hơn người, tuyệt đối là nhân tài có thể dùng!



Y nở một nụ cười, thò tay vào lòng quờ quạng vài cái, trong tay lập tức thêm vài dạng lệnh bài con dấu công văn: “Ở đây ta còn quan phòng lệnh phù và công văn của thống lĩnh đại nội thị vệ, Binh bộ đường quan, còn cả phủ Đại tướng quân và quan viên tướng lĩnh các chỗ xung yếu từ kinh thành đến đây, không biết có thể làm các hạ yên tâm.”



Phương Khinh Trần rốt cuộc không nhịn được cười phá lên: “Ai lại không dưng mang trên người nhiều thứ lắt nhắt như vậy. Ngươi thế này, ai tin ngươi là vị thượng sai, nhìn thế nào cũng là một kẻ chuyên môn làm giả con dấu lệnh bài.”