[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 384 : Không thể thỏa hiệp
Ngày đăng: 22:12 21/04/20
Tần Húc Phi chỉ làm bộ không cảm giác được sát khí toàn thân y đang toát ra, vẫn cứ thoải mái ngồi bên cạnh, cười bới từ trong túi đồ ra một bầu rượu nữa đưa qua: “Kỳ thật ta nên cảm ơn ngươi.”
Phương Khinh Trần cũng tiện tay tự tự nhiên nhiên tiếp nhận, dù rằng ngữ khí lúc này vẫn cực ác liệt: “Ngươi cảm ơn ta cái gì?”
“Mấy năm nay ở quê có bách tính làm ra vài loại công cụ trồng trọt bớt sức hơn, cũng có người bán dạo dị quốc đem đến một ít hạt giống lương thực mới lạ nói là nguồn gốc hải ngoại, chịu hạn chịu úng được. Vùng phía nam có người tạo ra máy dệt mới tốt gấp mấy lần máy cũ, thương thuyền Ngô quốc trên biển thường đến làm ăn, rất nhiều thương nhân đến từ Triệu quốc chẳng những mở hiệu tứ xứ, còn thu môn đồ rộng rãi, chỉ đạo thương kinh. Bách tính có lương thực tốt, không dễ đói, cuộc sống của hộ dệt cũng tốt hơn rất nhiều.”
Tần Húc Phi thở dài: “Mấy năm nay, vốn là lúc nghèo khổ hậu chiến, triều đình khốn cùng, quốc khố trống rỗng, nhưng những thay đổi từ từ không chú ý trong dân gian này, lại yên lặng giúp bách tính và triều đình rất nhiều việc. Hơn nữa, theo ta được biết, Sở quốc cũng có sự tình cùng loại phát sinh…”
Y nhìn Phương Khinh Trần, mỉm cười nói: “Nhiều biến hóa như vậy, nhiều sự như vậy, bên trong dính dáng nhiều người như vậy, chỉ cần có tâm đi thăm dò, ít nhiều cũng có thể tìm ra bóng dáng nhân vật sau màn.”
Phương Khinh Trần thờ ơ nghe, thờ ơ uống rượu. Tần Sở hai nước bởi vì mưu tính của y mới khốn khổ gian nan, hiện giờ giúp một chút, nào đáng để ai tới cảm ơn.
Kỳ thật, y có thể làm được nhiều hơn, y có thể giúp được nhiều hơn. Những tri thức vượt xa thời đại đó của y, có thể dễ dàng làm cho một quốc gia quật khởi.
Song trong mấy đại nguyên tắc lúc trước đám người ở lại Tiểu Lâu họ định ra, cũng bao hàm điều không thể tùy tiện truyền thụ tri thức vượt thời đại này. Đi nhiều một hai bước so với thời đại này thì có thể, nhưng cũng nhất định chỉ giới hạn trong một hai bước. Mạnh mẽ đốt cháy giai đoạn hậu quả sẽ thế nào, chẳng ai có thể phỏng đoán, họ không có tư cách lấy thời không này để thực nghiệm để mạo hiểm, cũng không dám.
Cho nên, dù trong lòng có ngàn vạn chủ ý hay, biện pháp hay, y có thể làm lại chỉ là cải tiến thuật cày bừa dệt vải đơn giản nhất, giúp giới thiệu một số hạt giống tốt có thể giảm bớt nạn đói mà thôi.
Nếu là người ngoài, tất nhiên không thể ngờ Phương Khinh Trần sẽ có tâm tư quỷ dị vượt khỏi sự lý giải của thế nhân như vậy, nhưng Tần Húc Phi biết Phương Khinh Trần bốn đời trải qua đều có quan hệ với đế vương, mỗi một đời y đều rất thảm thống mà bại bởi chấp nhất của lòng người với hoàng quyền. Cho nên, Tần Húc Phi có thể chậm rãi liên tưởng đến, mục đích cuối cùng của Phương Khinh Trần, chính là đập nát hoàng quyền. Y muốn trả thù không phải một Hoàng đế, một quân chủ nào đó, mà là bản thân quyền lực cực đoan.
“Khinh Trần, học thuyết của Thận Nguyên học xã quá nguy hiểm, chẳng có quân chủ nào sẽ mong muốn người khác truyền loại học thuyết này đến quốc thổ mình. Ít nhất hiện tại, không được.”
Phương Khinh Trần không đồng ý: “Thận Nguyên học xã đâu phải chỉ có một loại học thuyết kia. Nguyên tắc nghiên cứu học tập của học xã là tự do tùy tính, nói thoải mái, cho nên với bất cứ loại học thuyết nào cũng không cưỡng ép ước thúc quy phạm. Bất kể là tôn đế sùng cổ, tôn nho thuật, đè bách gia, các loại lý luận, trong Thận Nguyên học xã đều có, hơn nữa thế lực đều không nhỏ. Trong học xã mỗi ngày đều có lão sư tranh biện, học trò tranh luận, sao ngươi chỉ nhìn thấy loại đó?”
Tần Húc Phi mỉm cười: “Cho dù có hơn trăm loại học thuyết, nhưng có một loại nguy hiểm nhất nổi trội nhất đã đủ khiến người cảnh giác. Làm quân chủ, trên việc thế này, ta không thể có bất cứ thỏa hiệp gì.”
Phương Khinh Trần yên lặng uống rượu, cho đến khi uống cạn cả bầu rượu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy… hoàng quyền là thứ tốt lắm sao?”
Tần Húc Phi cười thảm đạm: “Đó là độc dược, là nguyền rủa. Nếu không có quyền lợi chí tôn kia, có lẽ gia đình ta đều còn phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, khoái khoái lạc lạc sống cùng nhau. Có lẽ cũng sẽ không có việc quốc gia khác tiến công Tần quốc, không có nhiều tử vong như vậy, nhiều giết chóc như vậy, có lẽ ngươi cũng…”
Y buột miệng nói đến Phương Khinh Trần, nhìn dưới ánh dương xán lạn, mặt mày Phương Khinh Trần lại đột nhiên có vẻ yên lặng thanh lạnh, lập tức ý thức được sai lầm của mình, trong lòng rõ ràng hơi nhói đau, rồi lại mau chóng ngậm miệng, nở nụ cười mới nói tiếp: “Ta hiểu ngươi vì sao thống hận loại quyền lực chí cao tàn khốc này, kỳ thật ta cũng thống hận, nếu ta không phải Tần vương, không phải con cháu Tần gia, có lẽ ta sẽ giúp ngươi làm loại chuyện thoạt nhìn dường như rất vớ vẩn này, nhưng ta dù sao cũng là Tần vương.”
Phương Khinh Trần vung tay, bầu rượu bay đi rất xa, rất xa.