[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 387 : Tốt lắm tốt lắm

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Chuyện một Hoàng đế bày đặt việc đứng đắn không làm, chạy ra vi phục, ra tuần gì đó kiểu này, viết trong thoại bản tiểu thuyết có lẽ rất không tồi, nhưng ngồi trên vị trí này, Tần Húc Phi lại chưa từng có chủ ý đó.



Nghiêm chỉnh đi tuần một lần, phải hao phí bao nhiêu công quỹ! Tần quốc vốn đã đủ nghèo, đâu chịu đựng được một Hoàng đế ham công to việc lớn cố gắng phá sản như thế.



Phương Khinh Trần lại không ôm hảo ý mà cười: “Sao thế? Hiện tại bất kể ngươi đi nơi nào Tần quốc, chỉ cần ngươi phối thêm nguyên bộ nghi trượng thiên tử, vòng một vòng trên đường cái, cam đoan sẽ có cả đống người lệ nóng doanh tròng, nói không chừng đều phải cảm thấy không uổng kiếp này. Đã có hiệu quả tốt như vậy, tốn chút tiền thì tính là đại sự gì? Lần trước…”



Sắc mặt Tần Húc Phi hơi ửng đỏ, khẽ mắng một tiếng không có tẹo sức lực nào: “Mỗi bận đều phải nói một lần, ngươi có xong chưa.”



Lần đó, Tần Húc Phi đúng là thảm hại ghê gớm.



Bị Phương Khinh Trần kéo đến tửu lâu uống rượu là chuyện bình thường, nhưng vừa vặn gặp bàn bên đang có người nước miếng tung bay nói Hoàng đế bệ hạ là anh vũ đột phá như thế nào, lại là anh hùng cái thế ra sao ra sao, một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm lực áp trăm vạn binh, anh minh thần vũ, tài hoa ngút trời…



Mắt thấy người nói hai mắt tỏa sáng, người nghe vẻ mặt say mê, Phương Khinh Trần ngồi ở bàn bên kia vừa uống rượu vừa cười, Tần Húc Phi liền vừa uống rượu vừa đổ mồ hôi. Nói cho cùng, da mặt này còn chưa có rèn luyện ra.



Nghe người nọ hưng phấn đến mức càng nói càng lên trời, Tần Húc Phi thật sự nhịn hết nổi, chen một câu. Nói binh loạn Tần quốc, Hoàng đế bệ hạ này kỳ thật cũng có trách nhiệm rất lớn. Không ngờ lại dẫn tới người cả tửu lâu cùng nhau ném bát đũa đuổi đánh.



Phương Khinh Trần kéo Tần Húc Phi chân tay luống cuống dọc đường vừa chạy trốn vừa cười to, cười đau cả bụng. Lần này gặp mặt, lại không nhịn được lôi việc này ra cười y.



Y cười, Tần Húc Phi lại cười không nổi. Sự sùng bái yêu quý điên cuồng này của dân gian với y, không phải chỉ là cảm kích đơn thuần phát ra từ nội tâm khi y bình định chiến loạn. Triều đình âm thầm trợ giúp, dốc sức tuyên truyền, mới là căn nguyên cuối cùng.



Y hiện tại là cứu *** của quốc gia, cứu chúa của thiên hạ, anh hùng không gì không thể, thiên thần thần thánh không thể xâm phạm… Loại lợi ích thuận thế dẫn dắt này, tất nhiên là nói cũng chẳng cần.
Đợi một hồi, không thấy Phương Khinh Trần nói chuyện hay có động tác nữa, Tần Húc Phi lại nhẹ nhàng mở miệng: “Đừng lo lắng cho ta.”



Ánh dương tuyệt như vậy, thoải mái làm người muốn ngủ gật, Phương Khinh Trần uể oải không động đậy ngó ngàng, thậm chí lười bảo y, kỳ thật mình hình như căn bản không hề lo lắng gì cho y, tốt nhất y đừng có tự mình cảm thấy quá tốt.



“Mặc dù ta nói không thích làm Hoàng đế, nhưng cũng không đến mức bởi vì làm Hoàng đế rồi phải ngày ngày phiền não. Kỳ thật, ta đã làm Hoàng đế, mới nói làm Hoàng đế không thú vị. Lúc chưa làm Hoàng đế, ta cũng từng oán trách bao nhiêu lần rằng cản tay quá nhiều. Hôm nay mặc dù ta thật sự hận làm Hoàng đế gò bó quá nhiều, nhưng nếu có người muốn đẩy ta khỏi ngai vàng, e rằng ta sẽ nhảy dựng lên liều mạng. Ta nói ta hâm mộ sự tự do tự tại của ngươi, người khác, làm sao không phải đang hâm mộ phú quý quyền uy của ta.”



Tần Húc Phi cười nói: “Việc trên thế gian, vốn khó được thập toàn thập mỹ, nếu luôn nhớ thứ mình mất đi, không nhìn thứ mình nhận được, thế còn muốn sống nữa không. Tần quốc hiện tại còn rất bần cùng, nhưng ít ra không có chiến loạn. Ta mất đi rất nhiều thân nhân, thế nhưng, càng nhiều đồng chí đã an toàn về lại quê hương. Những chính vụ đó đúng là đủ rườm rà vô vị, song thật sự có ích cho quốc gia này và bách tính. Ta cũng sẽ phiền não những quy củ của quân chủ, lải nhải của đám quan viên đó, nhưng ta cũng có bằng hữu đối đãi tốt nhất thế gian này đang nơi nơi mưu tính cho ta, hơn nữa, ta còn có ngươi…”



Đột nhiên, y không muốn nói tiếp. Mối quan hệ với Phương Khinh Trần, y biết, y cũng biết Phương Khinh Trần đồng dạng biết, vốn cũng sớm chẳng cần phải nói.



Y chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần, ta tốt lắm, không cần lo lắng cho ta.”



Phương Khinh Trần vẫn lười mở mắt nhìn y, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay bắn một phát, một chiếc lá đại thụ phía trên liền thong thả bồng bềnh rơi xuống, bị y bắt được đậy lên mặt, dù bận vẫn ung dung che ánh nắng, dáng vẻ muốn đánh một giấc.



Lộn xộn gì đây, y khi nào nơi nào, từng biểu hiện một xíu xiu lo lắng sao?



Bên tai, lại dường như còn có thanh âm cực nhẹ cực ôn hòa của người nọ: “Khinh Trần, ta tốt lắm…”



Không cần nhìn, y cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt Tần Húc Phi chăm chú nhìn mình, rồi còn nụ cười từ từ lộ ra bên môi.