[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 407 : Dụ rắn khỏi hang
Ngày đăng: 22:12 21/04/20
Lần này, Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ly kinh rời Triệu, đi oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết.
Đầu tiên là có Tiêu thị Ngô quốc cử quan viên vào kinh, thông báo với triều đình Triệu quốc một vụ cướp mấy năm trước phát sinh ở hải vực Triệu quốc.
Một con thuyền hải tặc ngụy trang thành thương thuyền bình thường, đến gần một chiếc thương thuyền Ngô quốc, sau đó đột nhiên tập kích, không ngờ được trên thương thuyền này có đội ngũ hộ vệ của Tiêu gia, trở tay lại diệt sạch một chúng hải tặc.
Thương đội chư quốc dưới sự bảo vệ của Tiêu gia, luôn mang theo khoản tài phú lớn, vượt biển lướt sóng, cực kỳ dễ chú ý, dựa vào chính là vũ lực hùng hồn, thủ đoạn tàn nhẫn, trả thù vĩnh viễn là nhổ cỏ tận gốc, không lưu ngọn cỏ, mới khiến cường đạo dám ngấp nghé mưu tính họ mỗi khi đều nghĩ tới nghĩ lui mới dám làm.
Dựa theo lệ thường, lần này tất cả hải tặc trên thuyền cũng bị lùng tìm ra toàn bộ, vô luận chết sống, hết thảy trói gô, ném xuống biển làm mồi cho cá. Thế nhưng lúc lục soát, trong một gian phòng khóa kín lại phát hiện một nữ tử trán bị thương, hôn mê bất tỉnh cùng một nam hài dựa trước giường thút thít không thôi.
Đôi mẫu tử này rõ ràng là người bị hải tặc cướp, nhược nữ trĩ tử, họ không thể bỏ mặc, liền đưa về Ngô quốc, phái người dàn xếp chăm sóc.
Mấy năm qua, phu nhân kia khi ngất khi tỉnh, do đầu từng bị thương nặng, thần trí vẫn không tỉnh táo lắm, mà hài tử kia hoảng sợ quá mức, ngoại trừ hai chữ mẫu thân, có hỏi thế nào cũng chẳng biết nói gì khác. Lúc ấy trên thuyền đã không còn người sống, thân phận mẫu tử hai người họ, lại vẫn thành câu đố.
Cho đến gần đây, phu nhân kia rốt cuộc tỉnh táo lại, hài tử thấy mẫu thân khỏe lên, vết thương *** thần mới khỏi, có thể nói chuyện. Người Tiêu gia lúc này mới biết được, họ lại là thê nhi mất tích đã lâu của Lư Đông Ly Triệu quốc!
Thì ra đám hải tặc đó không phải hải tặc, mà là một đám loạn phỉ đất liền lén lút cướp bóc. Chúng bắt Lư phu nhân và Lư công tử, muốn vơ vét khoản lớn, Lư phu nhân chỉ sợ bị nhục, lập tức lao đầu vào cột tự sát, chỉ là bị thương nặng chưa chết. Bởi vì đã làm vụ đại án này, quan phủ lùng bắt rất gắt, chúng một đường chạy trốn, không chỗ an thân, cũng không dám giết mẫu tử hai người này, chỉ trông mong khi nguy nan có thể biến họ thành con tin đổi lấy an toàn.
Những người đó lo lắng là những thế lực bên ngoài này, sợ hãi là những thế lực bên ngoài này. Muốn nhân cơ hội Lư Đông Ly rời khỏi để chèn ép hủy hoại, cũng là những thế lực bên ngoài này. Song những thế lực này, kỳ thật lại chỉ lộ ra một góc núi băng trên mặt biển.
Mượn lực lượng quan trường, mấy năm qua, Lư Đông Ly tận khả năng cho tất cả thương đoàn dưới tay Phong Kính Tiết được thuận lợi. Hai người cũng đã sớm ăn ý trong lòng, vẫn không tùy tiện để lực lượng trong tay Phong Kính Tiết bộc quang. Những lực lượng thương giới trong tay Phong Kính Tiết khống chế đó, đều phân thành các thương đoàn bất đồng, có rất nhiều đại đông gia bất đồng trên danh nghĩa, thoạt nhìn đều tự phát triển không liên quan lắm.
Triệu vương tuy rằng biết Lư Đông Ly có lực lượng thương trường tương trợ, nhưng cũng không hề rõ, thực lực chân chính của Phong Kính Tiết đã đến bước nào, bản thân Triệu vương cũng từng trăm phương ngàn kế bồi dưỡng thương đoàn dân gian, ý đồ đối kháng lực lượng của Phong Kính Tiết phương diện này, nhưng đâu biết, ngay cả mấy thương gia bản thân y coi trọng, bồi dưỡng, dành cho các loại trợ lực, kỳ thật cũng là thuộc hạ chỗ tối của Phong Kính Tiết. Hiện tại, bao quát kinh thành, bất cứ thành thị y nhìn không vừa mắt nào, đều có thể dưới một mệnh lệnh sớm tối, lập tức bị tất cả thương gia vứt bỏ, muối lương gạo trà vải các vật phẩm sinh hoạt ắt cần từ đây có ra không vào. Y có thể làm vận chuyển buôn bán đường thủy đường bộ hoàn toàn đình chỉ, có thể làm thương gia co tròn cự tuyệt buôn bán lưu thông để chống lại bất cứ thế lực nào. Y có thể làm một thành thị bách nghiệp tiêu điều, nhất phái tĩnh mịch. Đao mềm giết người như vậy, cũng đao đao thấy máu như thường, ngay cả quan viên chủ sự bối cảnh cứng hơn, chỗ dựa lớn hơn, bị y ngáng chân cũng không thể ngồi yên quan vị.
Phong Kính Tiết cũng không hiển sơn không lộ thủy, thông qua thương đoàn, mượn sức rất nhiều quan viên tầng dưới. Những người này địa vị thấp kém, quyền lực quá nhỏ, không mảy may thu hút. Nhưng tích tiểu thành đại, những quan viên tầng đáy này, liên hợp lại, bằng mặt không bằng lòng, có thể làm bất cứ mệnh lệnh nào cao tầng hạ xuống thông hành không trôi.
Về phần cao thủ võ lâm, thế lực giang hồ Phong Kính Tiết có thể dùng, càng không cần tính kỹ. Hơn nữa chỉ cần y một ngày chưa dùng, người khác cũng một ngày chưa thể biết.
Dưới tình huống như thế, một khi chính địch nhao nhao thò đầu, hai người lấy có tâm tính vô tâm, sáng tối cùng ra, các loại thủ đoạn đồng thời thi triển, chỉ sợ đúng thật chẳng mấy ai có thể toàn thân mà lui.
Bởi vậy ở nơi trời nước một màu, trên con thuyền cách tuyệt với đời này, Phong Kính Tiết chỉ cười nhẹ: “Lần này ta cũng không hề trông mong có thể quét sạch hết những phái bảo thủ này, chỉ cần đàn áp phần lớn, triệt để dao động căn cơ của họ là được, người sót lại, trong dăm ba năm hẳn sẽ không còn sức lực động tác nữa, thuận tiện còn có thể…”
Phong Kính Tiết cười lạnh một tiếng: “Còn có thể cho Triệu vương bệ hạ của chúng ta tận mắt thấy, hiện tại ngươi rốt cuộc có lực lượng ra sao, để y *** tường biết, rất nhiều động tác nhỏ, tính toán nhỏ, buông trước vẫn là tuyệt.” –