[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 41 : Khăng khăng cố chấp

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Liễu Hằng ưu tư trùng trùng, Phương Khinh Trần ra khỏi quân trướng, lại ngửa mặt lên trời mà cười, cho y là ai. Y cho dù thật sự tức giận công tâm, cũng sẽ không nhãng qua biến hóa khí cơ nhỏ bé khi có người vận công. Xem ra Tần Húc Phi cắn chặt khớp hàm không lỏng, ngoại trừ một đống lợi ích cố kỵ kia, quả nhiên còn có ẩn tình khác…



Phương Khinh Trần nhíu mày, không phải là Nhược Hồng đã xảy ra chuyện gì? Suy tư chốc lát, lắc đầu, có lẽ không phải ẩn tình, chỉ là một số ngờ vực khá thông minh nhưng cũng thuần thuộc tự tìm phiền não thôi. Liễu Hằng có thể dưới cơn thịnh nộ của y chống đến bước này, cũng cực không dễ rồi, thật là một hán tử. Y dùng khí thế mãnh liệt như vậy bức xuống, tên kia lại dám cố cứng, mẹ kiếp, còn cứng nữa sẽ biến thành cái xác cứng đơ luôn. Dù sao cũng không thể thật sự đòi mạng y.



Giây lát, trong đầu Phương Khinh Trần đã chuyển bảy tám ý nghĩ. Làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể thật sự túm Liễu Hằng đến bờ sông biểu diễn vở tuồng lăng trì. Cho dù y không quan tâm việc hủy đi thanh danh đại anh hùng, đại hảo nhân ngần ấy năm qua mình xây dựng nên, y cũng phải cố kỵ Tần tiểu tử bị kích thích quá độ, quay đầu tìm Sở Nhược Hồng diễn trò nguyên dạng trên người hắn một lần.



Ở nơi này kéo chặt đầu con lừa lì lợm kia, sau đó rải lời đồn, nói Nhược Hồng đã chết, buộc những người đóng giữ ở Sở đô bày Nhược Hồng ra cho mọi người thấy, sau đó thừa cơ bắt cóc? Ý nghĩ này chợt lóe qua rồi lập tức xua tan. Nguyền rủa Sở Nhược Hồng chết khiến y rất không thoải mái, nhưng mấu chốt hơn là, thám tử thủ hạ của Trác Lăng Vân không đủ *** nhuệ, cho dù họ có thể bắt cóc thành công, muốn dẫn Sở Nhược Hồng điên khùng si ngốc đào vong ngàn dặm giấu giếm hành tung, độ khó cũng quá lớn.



Cứ đi tìm một thế thân giống Nhược Hồng, sau đó đồn Nhược Hồng đã đào thoát, để hắn công khai đóng giả Nhược Hồng? Dù sao Nhược Hồng điên rồi, tỉnh lại rất nhiều chuyện ngày trước không nhớ rõ cũng là bình thường, thân thể gầy yếu hình dung biến hóa cũng là khó tránh, phải tĩnh dưỡng thân thể không thể gặp người nhiều cũng có thể nói thông… Chỉ cần có đệ nhất trung thần y đây đồng ý, mọi người biết thế thân là giả cũng sẽ chỉ hươu bảo ngựa, nói hắn là thật. Như vậy chẳng những có thể ủng hộ sĩ khí nhân tâm, hơn nữa giá trị của Nhược Hồng trong tay Tần quân giảm mạnh, lại muốn cứu hắn đổi hắn ra cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Chỉ là… Nếu hắn không còn giá trị như vậy, người Tần liệu có trước sau như một nghiêm túc chiếu cố hắn, bảo hộ hắn bình an.



Phương Khinh Trần phiền lòng. Sợ ném chuột vỡ đồ, chính là như thế. Trong lòng vốn đã không thống khoái, lỗ tai linh mẫn còn tóm được một trận sột sột soạt soạt, càng tức giận hơn, giận dữ nói: “Xuất hiện đi, trốn gì mà trốn?”



Lăng Phương và Triệu Vong Trần ngoan ngoãn từ sau quân trướng bên cạnh đi ra, thành thành thật thật buông tay đứng trước mặt y.



Phương Khinh Trần lướt qua họ một cái: “Biết mình sai ở chỗ nào rồi chứ?”



Lăng Phương cực thành thật nói: “Biết, chúng ta không nên nghe lén Phương hầu nói chuyện.”



Triệu Vong Trần lại nghĩ một chút, qua một lúc mới nói: “Chúng ta không nên muốn đến nghe lén Phương hầu nói chuyện, lại không có bổn sự che giấu hành tung.”



Phương Khinh Trần cũng không bình luận, chỉ hỏi nhàn nhạt: “Lời của ta và Liễu Hằng các ngươi đều nghe thấy rồi, có gì muốn nói thì nói đi.”



Triệu Vong Trần cúi đầu không lên tiếng.



Lăng Phương với sự ngu trung của Phương Khinh Trần quả thật rất có ý oán thầm như vậy, nhưng lời kiểu này dù sao không tiện nói rõ. Im tiếng hồi lâu cũng chỉ thốt ra một câu: “Tấm lòng của Phương hầu với phế đế, trời đất đều biết. Phương hầu đã làm đến bước ấy, Tần quân vẫn không chịu thả người, ấy là người Tần nhẫn tâm vô đạo, Phương hầu đã tận lực, có thể không thẹn.”
Giang Lãng lớn tiếng nói: “Đúng! Tần Húc Phi đã không biết tốt xấu, chúng ta cứ đánh tới khi hắn giao phế đế ra đây! Phương hầu, ngài nói đi, chúng ta khi nào thì động thủ?”



Phương Khinh Trần vừa tức giận vừa buồn cười. Mấy tên này, có thể làm đến hào một phương, chẳng ai là vũ phu chỉ biết đánh trận, lại cảm thấy bầu không khí trong trướng vừa rồi quá thương cảm nghiêm túc, ra sức giả đò như vậy.



“Quân ta chưa chỉnh hợp hoàn tất, không nên lập tức sát phạt rầm rộ.”



Lời này thuần túy giữ thể diện cho đám thiên hạ hào cường ở đây, ngụ ý là, đất cằn phương nam cũng bị các ngươi róc mòn ba thước rồi, làm binh mười người hết tám cầm cuốc xẻng, trước khi tình hình chuyển biến tốt, đừng ai hy vọng ta dẫn theo đội ngũ kiểu này đi chống chọi với hai mươi vạn *** binh của Tần Húc Phi.



Bất quá mấy năm nay nội chiến, trình độ mặt dày lòng đen của mọi người đều có tăng trưởng, lúc này phần lớn có thể thần sắc tự nhiên gật đầu: “Phải phải phải, các bộ quân mã quả thật cần chỉnh hợp.”



“Chẳng qua, chiến lực của quân đội *** nhuệ trong tay mọi người quả cũng rất mạnh. Ta tuy không dám tùy tiện khuếch trương về phía bắc, nhưng chỉ cần đánh vững đóng chắc, thủ vững cự địch, Tần Húc Phi cũng không làm gì được ta. Qua dăm ba năm, nguyên khí phía nam khôi phục, giao thủ với Tần quân, ta cảm thấy quả có bảy thành phần thắng, chỉ là…” Phương Khinh Trần thở dài thườn thượt, thần sắc rất đỗi bi thương: “Quốc gia hoang bại đến nước này, bách tính khổ nạn đến nước này, Đại Sở quốc còn có thể chịu được chiến loạn năm năm không?”



Trác Lăng Vân nóng ran mặt: “Phương nam toàn cảnh nhất thống trong tay Phương hầu đã thành định cục. Chiến loạn vừa ngừng, lại thi nhân chính…”



Phương Khinh Trần mỉm cười: “Nhân chính? Địch nhân của chúng ta, sao có thể ngồi nhìn chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức.”



Mọi người đều im lặng. Quả thật, đánh giặc đánh chính là tiền lương quân mã. Tần quân người đông thế mạnh, lại *** nhuệ thiện chiến, một khi dốc toàn lực đến công, họ không liều mạng áp bức bách tính, thì làm sao chi viện được nhu cầu của quân đội.



Yên lặng một lúc lâu, Tiêu Viễn Phong cắn răng nói: “Tuy nói có lỗi với lão bách tính, nhưng phiên đau khổ này cũng là cần thiết để Đại Sở quay về nhất thống. Không phải chúng ta muốn đánh nhau, mà là người Tần chiếm quốc thổ của chúng ta, không đuổi chúng ra ngoài, mọi người ai cũng đừng mong sống những ngày an lành nữa.”



“Như vậy, sau khi đuổi người ra ngoài thì thế nào?” Phương Khinh Trần bình tĩnh hỏi: “Người Tần căn bản không có đường lui, dưới tình hình đập nồi dìm thuyền, tất nhiên sẽ liều chết chiến đến cùng với chúng ta. Đến lúc đó nhánh Tần quân này bị chúng ta diệt rồi, nhưng bản thân chúng ta tất nhiên cũng đại thương nguyên khí.” Phương Khinh Trần đưa tay chỉ ngoài trướng: “Năm ngàn người nơi này, là những chiến sĩ *** nhuệ nhất của phương nam chúng ta, sau năm năm đại chiến, còn có thể sót lại mấy người?”



Mọi người nhất thời không nói gì, sự cường hãn thiện chiến của Tần quân, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.



Thấy mọi người rốt cuộc sinh lòng do dự, Phương Khinh Trần chậm rãi thêm một câu nặng nhất: “Đừng quên, trên thế giới này, không phải chỉ có Sở quốc.”