[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 43 : Thuật hậu hắc
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Một chiếc thuyền nhẹ giữa sông, trên thuyền có mấy cái án con con, trên án là một bầu rượu, mấy món thức nhắm, ly chén, chung rượu, rượu thuần đã chuẩn bị, chỉ đợi anh hùng uống.
Tướng lĩnh Tần quân ở bờ bắc, rốt cuộc không thể ngăn được Tần Húc Phi.
Cuối cùng, hồi âm của y cho Phương Khinh Trần, hoàn toàn là nhất phái phong phạm quang minh. Y lựa chọn sử dụng, chỉ là chiếc thuyền nhỏ nhất kia, mà người duy nhất đi theo y, chỉ là Liễu Hằng phụ trách chống sào.
Thuyền nhỏ không che không ngăn, không có mai phục bẫy rập. Liễu Hằng tố y khinh sam, giữ sào ở đầu thuyền, chính là bộ dáng bình thản nhẹ nhàng nhất quán kia. Mà Tần Húc Phi, vẫn đồng dạng đỏ rực chói mắt. Y kim quan buộc tóc, hồng y như lửa, tuy rằng hôm nay không mặc chiến bào, cũng vẫn anh khí bừng bừng.
Đợi xa xa thấy tiểu thuyền kia thả neo giữa sông, Phương Khinh Trần mới mỉm cười, cũng từ bờ nam bước lên một chiếc thuyền nhẹ.
Y khoanh tay đứng ở đầu thuyền, thuyền nhẹ rẽ nước, hướng thẳng giữa sông.
Hai thuyền tiếp cận, Tần Húc Phi ở trên thuyền đứng dậy nghênh đón. Nhìn người nọ đón gió ngược dòng, thoát tục mà đến, thần dung tuyệt thế, áo tóc cùng tung bay phần phật. Nhân vật như thế, phảng phất không chịu nổi trần thế, tùy thời sẽ theo gió bay đi, quay về lầu quỳnh điện ngọc.
Sa trường đối địch bao nhiêu năm liền thần giao lẫn nhau bấy nhiêu năm. Nghiến răng thống hận khó tránh, buồn bã mến mộ lại cũng có bao nhiêu bận. Những chờ đợi hướng về âm thầm không thực tế đó hôm nay cư nhiên thành thật, thế nhưng Tần Húc Phi không khoái hoạt nổi.
Không phải chưa từng có chủ ý tương kế tựu kế. Cứ nhân lời Phương Khinh Trần, chuẩn bị một chiếc thuyền lớn, hai ba mươi thủy thủ trên thuyền, toàn phái tướng lĩnh *** binh thiện quyền thuật nhất đi thay thế, chờ Phương Khinh Trần một mình lên thuyền, là hợp lực cầm sát. Thế nhưng việc ti tiện kiểu này, muốn làm trắng trợn trước mặt bao người khi hai quân đang đối trận, thật sự rất không thích hợp. Phương Khinh Trần lại chẳng phải kẻ ngốc, ngươi bên này thuyền lớn người đông. Nếu như với võ công của y, không nắm chắc thoát thân sống sót, y hoàn toàn có thể không lên. Khả năng một kích mất mạng quá nhỏ, hậu hoạn lại vô cùng, đã như thế, hà tất còn phải làm tiểu nhân uổng phí.
Dẫn theo Liễu Hằng mà không dẫn người khác, chẳng qua là vì trừ y ra thì trong quân Liễu Hằng võ công cao nhất. Nếu Phương Khinh Trần nổi tâm ra tay đánh lén, Liễu Hằng chung quy có thể hợp lực ngăn cản một lát. Tần Húc Phi y, cũng có thể thừa cơ thoát thân đi. Như thế vừa an toàn vừa không mất khí thế. An bài như vậy chẳng ai nói được gì, người chống thuyền tốt xấu phải có một.
Tần Húc Phi cười khổ. Cuộc gặp hôm nay tiêu sái như thế, chắc là sẽ lưu lại một bút đậm màu trên sách sử, thành tựu một đoạn giai thoại truyền lưu thiên cổ. Đáng tiếc, kỳ thật đây chẳng qua là một vở kịch anh hùng tiếc nhau giả dối. Trong đó bao nhiêu tính toán, bao nhiêu cố kỵ, bao nhiêu suy nghĩ, nghĩ đến tương lai mình rất có khả năng sẽ bởi vậy sánh vai với những tiền bối quang minh lỗi lạc kia trên sách sử, Tần Húc Phi không khỏi thập phần xấu hổ.
Thân phận giới hạn, trách nhiệm ngay đây, muốn tùy tính mà làm, tận tình tận hứng, thì ra là khó như vậy!
Hai thuyền dần đến gần, Phương Khinh Trần cách thuyền mỉm cười: “Tam điện hạ.”
Trong khi nói chuyện, y cất bước về trước, lăng không mà lên, lướt qua khoảng cách hơn một trượng cuối cùng, dừng trên thuyền Tần Húc Phi. Thuyền nhỏ thoáng rung cực nhẹ, ngay cả gợn sóng lan ra trên sóng nước cũng không rõ rệt.
Trên chiếc thuyền ban đầu, chỉ còn lại Triệu Vong Trần. Gã cầm mái chèo thi lễ, quay đầu thuyền, đi về hướng bờ nam.
Khi nói tới khoái ý, người này cũng sẽ lắc đầu thở dài thất vọng: “Lúc trước cư nhiên để ngươi chạy trốn.” Người kia cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi: “Lần đó bại bởi ngươi, thật là không cam tâm, sớm muộn…”
Gõ nhịp mà ca, vỗ án hòa cùng, lúc sinh tận ý ngừng, nhìn nhau cười, nâng chén muốn uống, mới giật mình phát giác, rượu đã hết sạch.
Đưa mắt nhìn, hoàng hôn sắp buông. Tần Húc Phi mỉm cười: “Chúng ta còn trò chuyện thế này nữa, các huynh đệ hai bờ sông sẽ không kiềm được mất.”
Họ ở đây uống rượu tán gẫu, đám tướng sĩ *** nhuệ hai bờ sông đó, lại là mỗi người mặc giáp trụ chu toàn, cầm đao đeo kiếm, chuẩn bị ứng biến. Giáp trụ và vũ khí mấy chục cân đè trên người, bảo trì cảnh giác cao độ suốt, đây là công tác mệt mỏi cỡ nào. Hai người nói từ giữa trưa đến hoàng hôn, nếu không chia tay, hai bên phải nằm sấp một dải lớn.
Phương Khinh Trần phút chốc buông tiếng thét dài, tiếng trào dâng, xuyên mây nứt đá phá sông nổi sóng, đại giang nam bắc vô số người chấn động. Triệu Vong Trần theo tiếng đi thuyền đến gần giữa sông.
Phương Khinh Trần chỉ chắp tay với Tần Húc Phi, ngay cả lời khách sáo cáo biệt cũng không nói một câu, thậm chí chẳng chờ chiếc thuyền con của Triệu Vong Trần đến gần, đã bằng không lướt lên, đạp sóng lăng vân, tựa như đi lại trên mặt nước, nhẹ nhàng bay đến trước thuyền.
Dáng người y áo trắng nhẹ bay, cưỡi gió mà đi trên sông ưu mỹ tột cùng. Chờ y lên tiểu thuyền, đi thẳng về phía bờ nam, vô số hán tử hai bờ sông nhìn đến ngây người, mới tỉnh ngộ lại, phát ra tiếng khen ngợi vang trời.
Ngược lại trên chiếc thuyền nhỏ của Tần Húc Phi vắng lặng một vùng. Liễu Hằng chẳng buồn nhìn Phương Khinh Trần dáng người phiêu dật xuất trần kia, chỉ lẳng lặng đưa thuyền về bờ bắc.
Tần Húc Phi ngồi im bất động, vẫn không hề quay đầu, chỉ thấp giọng nói: “A Hằng, ngươi không định mắng ta sao?”
“Ta biết Phương Khinh Trần đây là dùng đao mềm chậm rãi giết người. Nhưng ta cũng biết, ngài nhất định sẽ đáp ứng, đã là nói gì cũng vô dụng, ta cần gì phải lãng phí lời lẽ để mắng ngài nữa.”
Thanh âm của Liễu Hằng bình tĩnh, nhưng cũng bi thương.
Đề nghị của Phương Khinh Trần, quả thật đã cho Tần quân một lối thoát mới. Nhưng đối với bản thân Tần Húc Phi mà nói, đây thật sự chẳng qua là một tử lộ rất dài rất dài.
—
Hậu hắc: Mặt dày lòng đen (đại khái thế)