[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 45 : Sượt vai mà qua
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Từ sau khi đáp ứng điều kiện nghị hòa của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi hán tử như liệt hỏa nóng rực này, liền ảm đạm trầm lặng từng chút. Cho dù trước mặt người mình, y vẫn tận lực bảo trì tư thái hào hùng, song y không thể gạt được mọi người, không thể gạt được Liễu Hằng.
Y đã giết chết mình, giết chết thiếu niên nhiệt huyết sôi nổi kia, giết chết chủ soái thiết huyết hào hùng kia. Theo bản tính của Tần Húc Phi y, vô luận thế xấu ra sao, cũng sẽ xúc động nghênh đón chết trận lừng lẫy, chỉ cần có thể tận tình chiến một trận. Nhưng mà, vì những bứt rứt đó, vì muốn bảo toàn tất cả những người bị y liên lụy. Y không thể không vứt bỏ tất cả kiêu ngạo và tự tin của y, quay người về lại trong chính tranh triều đường y chán ghét nhất, ngồi chờ anh hùng bạc đầu, bảo đao đóng bụi, ăn không ngồi rồi.
Đây không khác gì muốn một con lang vương trở thành chó săn, một con hùng ưng buộc cánh làm gà. Cho nên, Liễu Hằng không thể không lo lắng cho y. Thế nhưng, lại không cách nào trông chừng y nữa.
Sở đế sắp vào kinh. Cho nên Liễu Hằng không thể không đi.
Một điều quan trọng nhất trong hiệp nghị của hai bên, chính là Sở đế vào kinh, thái thượng hoàng chuyển đến ở Cam Ninh cung, hết thảy quy nghi chiếu theo Hoàng đế.
Hết thảy cung cấp đãi ngộ của Hoàng đế cũng nhất trí như triều cũ, mà những thành viên theo tân đế vào kinh, đông đúc như rừng, ngót nghét vạn người.
Người quyền lực lớn nhất trong triều tất nhiên là Tần Húc Phi, do triều đình phát ý chỉ đến phía nam. Phía nam cho dù bằng mặt không bằng lòng, ít nhất ngoài mặt phải cung kính tiếp nhận, nhưng khi quyết nghị chính lệnh, y cũng phải tôn trọng ý tứ của các quan viên khác.
Trong những người theo tân đế vào kinh đó có hoàng thân quốc thích, có danh sĩ các phương, có đệ tử môn phiệt thế gia các nơi. Cũng có thân tộc trọng tướng của chư hầu các phương, như kiểu Trác Tử Vân, Tiêu Hiểu Nguyệt, Lăng Phương, Triệu Vong Trần, bọn họ trên triều đường sẽ trở thành tiếng nói của gia tộc và chủ quân nhà mình, đồng thời xem như là con tin các thế lực phía nam giao vào tay người Tần.
Trong những người này, cũng bao quát bản thân Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần phải bồi vương bạn giá. Y ở trong phạm vi khống chế của Tần quân, Tần Húc Phi mới không cảm thấy lưng như gai chích, Tần quân mới có thể an tâm hợp tác với người Sở. Trên triều đường có mặt Phương Khinh Trần, người Sở mới yên tâm Tần Húc Phi sẽ không chuyên quyền độc đoán, bởi vì có Phương Khinh Trần có thể kiềm chế y.
Các chư hầu tự nhiên là ít nhiều muốn đến, Phương Khinh Trần tay nắm đại cục trong triều, bọn họ ở trong một mẫu ba phần đất nhà mình, chính là người định đoạt kia. Dưới hiệp nghị, Sở quốc mặc dù trên hình thức đã thống nhất hoàn chỉnh. Nhưng ngoài chính quyền trung ương ở phương bắc, các nơi ở phương nam vẫn thực thi chế độ Tiết độ sứ. Quan viên chư hầu địa phương quyền lực cực lớn, cũng tương tự từng tiểu phong quốc chịu sự tiết chế của triều đình.
Phương Khinh Trần đã nói thẳng với họ, nhất định sẽ bảo đảm mọi người tôn vinh phú quý, mấy đời vinh hoa. Nhưng sau khi thế lực của người Tần rời khỏi, để bảo đảm sự lớn mạnh của quốc gia, những thế lực địa phương họ lục tục giao một phần quyền lực về cho triều đình cũng tất không thể tránh. Nhưng bất kể thế nào, cuộc sống trời cao Hoàng đế xa này, có thể hưởng thụ nhiều một ngày cũng là tốt.
Tự nhiên, Phương Khinh Trần đã vào kinh. Thế thì, vì không để Tần quân sinh ra sát ý với y, người Tần cũng phải giao ra con tin đủ sức nặng. Người Sở tự nhiên không thể yêu cầu bản thân Tần Húc Phi đến trao đổi. Người Sở không còn Phương Khinh Trần vẫn có thể ra sức chiến một trận, Tần quân nếu chết Tần Húc Phi thì chỉ còn một tử lộ.
Đã như vậy, Liễu Hằng thân là nhân vật thứ hai Tần quân, làm sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Tần Húc Phi. Khi Phương Khinh Trần bạn quân vào kinh, cũng chính là thời điểm Liễu Hằng và mấy trọng tướng khác dưới trướng Tần Húc Phi, lấy các loại lý do bất đồng như giao lưu tình cảm, trợ giúp hiệp phòng, trao đổi kinh nghiệm, tiến vào phương nam, rải đến trong thế lực của hào cường các phương làm khách quý.
Đây là thỏa hiệp hai bên cò kè mặc cả nhiều ngày mới đạt thành. Trọng lượng của mình Liễu Hằng đương nhiên không thể bằng Phương Khinh Trần, nhưng thêm cả rất nhiều vị tướng lĩnh được nể trọng nhất dưới Tần Húc Phi vào đó, chung quy cũng miễn cưỡng có thể tương xứng.
—
Hôm nay, bên bờ Hoài Giang lại náo nhiệt hẳn lên.
Huyết chiến tại Hoài Giang, đàm phán tại Hoài Giang, quyết nghị tại Hoài Giang. Mà hôm nay, nghi thức long trọng danh là đón khách thực tế là trao đổi, cũng tại Hoài Giang.
Bờ bắc Hoài Giang, Tần Húc Phi và Liễu Hằng cùng dừng ngựa trên sườn núi, trông ra phương xa bụi mù dần sinh, thám mã tín kì tung bay, truyền lại tin tức cỗ xe ngựa to lớn của tân đế Sở quốc đã xuống thuyền rồng vĩ đại, sắp sửa đến đây.
Cuộc sống tương lai, tất là gian nan hiểm trở, khó khăn trùng trùng, y là như thế, người kia cũng là như thế, mà còn không thể nâng đỡ lẫn nhau nữa.
Nghĩ đến tương lai nhất định phải nắm chặt quyền lực, cố gắng cam đoan lợi ích của tất cả người Tần trong chính vụ y không quen thuộc, y liền thoáng chột dạ. Những chuyện y không am hiểu nhất này, y thật sự có thể làm tốt không? Cho dù có thể miễn cưỡng ứng đối, nhưng về sau không còn cơ hội đi đao thật thương thật, sa trường kiến công nữa, tất cả trí tuệ tâm lực, chỉ có thể dùng để cùng người đấu đá, xấu xí lộ hết trên triều đường, cuộc sống như vậy, rốt cuộc lại phải dài bao nhiêu.
Y chỉ cần nhẫn nại mười năm nhỉ?
Tinh thần mờ mịt mà nghĩ. Mười năm sau, căn cơ của người Tần nên cắm xuống rồi, họ hẳn là đều đã cưới vợ lập nghiệp, sinh con đẻ cái, dung nhập mảnh đất này, yên thân gửi phận, không bao giờ có thể bị dễ dàng nhổ đi nữa nhỉ. Mà mười năm sau, theo đội quân *** nhuệ kia của y tuổi tác già đi, nhuệ khí không còn, vậy thì y…
Y nở một nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh trăng, không hề có mục đích, dạo bước mà đi.
Khoảnh khắc ngồi xuống đàm phán đó, y đã biết mình bị vây trong liệt thế, chấp niệm trong lòng quá sâu, binh pháp kỹ xảo gì cũng thành giáo điều vô dụng.
Người làm tướng kỵ bá tâm quá nặng. Y cũng đồng dạng kỵ nhân tâm quá nặng. Không phải y không hiểu, thế nhưng nhánh quân đội chẳng có quốc gia để dựa vào, chẳng có quốc gia để bảo hộ, chẳng có bổ sung chẳng có hậu viện này, mỗi một người, y chung quy đều không thể bỏ. Là bởi vì y mới liên luỵ toàn quân như thế. Khi một đường lui cho tất cả người Tần bày ra trước mặt, y làm sao có thể cự tuyệt?
Cho dù biết rõ y sẽ phải cô lập giữa triều đường, trong dòng năm tháng đằng đẵng, bị người Sở thu hồi chính quyền từng chút.
Cho dù biết rõ theo nguyên khí Sở quốc dần dần khôi phục, tuổi xuân của Tần quân dần dần trôi qua, quyền bính ngai vàng của y cũng sẽ ngày càng dao động, cho đến cuối cùng sụp đổ.
Trên sách sử, những ví dụ như vậy nhiều không đếm xuể. Bao nhiêu tài tuấn chi sĩ, ở bản quốc thất bại, lại xuất tướng nhập tướng ở dị quốc, phong quang nhất thời vô lưỡng, nhưng mà, những kẻ chết già lại được mấy. Cho dù ngươi có thể làm được nhiều hơn tốt hơn, những người bên cạnh cũng vĩnh viễn nhớ rõ ngươi là ngoại tộc. Tâm lực bỏ ra sâu hơn nặng hơn, chỉ cần đi sai bước nhầm một chút, tại dị quốc xa xôi, những người không có căn cơ, có thể bị nhổ tận gốc.
Những Tần binh khác, cởi bỏ chiến bào, chung quy còn có hy vọng trở về quê cũ. Mà y, vương tử Tần quốc, đã tiếp nhận Sở quốc phong thưởng, lại không cửa về nước nữa.
Cũng may Phương Khinh Trần là người quang minh lỗi lạc, khả năng cuối cùng thanh toán y một cách tàn khốc không lớn. Nhưng dưới sự giám thị bỏ không, cô tịch cuối đời, chỉ sợ là đương nhiên.
Bất quá, nhân lúc trên tay y còn nắm đủ quyền lực, y tự có thể dành cho ưu đãi trên các loại chính sách, để hào cường thế tộc Sở quốc nguyện ý thông gia cùng tướng lĩnh Tần quân. Những tướng lĩnh Tần quân xuất sắc này đều là kẻ sĩ có tài, chỉ cần đã dung vào thế lực Sở quốc các phương, tự nhiên sẽ được coi trọng. Tương lai cho dù y ngã khỏi ngai vàng quyền lực cao nhất, chỉ cần thuộc hạ và thế lực các phương đã có quan hệ cành lá rối rắm, không thể phân cách, lợi ích của họ sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Đây thật là một tử lộ đằng đẵng, rất dài rất dài, ít nhất cũng phải mười năm…
Bước chân chợt ngừng, Tần Húc Phi lẳng lặng nhìn phía trước, bóng dáng giữa vô số doanh trướng, khoanh tay ngắm trăng kia.
Cách khá xa, y chỉ nhìn thấy một cái bóng nghiêng dưới ánh trăng sáng tỏ không thể tính là đặc biệt rõ ràng của người nọ. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêng của y, tịch liêu lạ thường.
Tần Húc Phi bất giác mỉm cười, tâm trạng buồn bã liền lặng lẽ ném văng.
Thì ra, ngày tốt như thế đêm như thế, buồn bực không ngủ nửa đêm đứng đó, không chỉ là một mình y.