[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 48 : Người quỷ chung đường

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


“Năm đó, ngươi tại kim điện moi tim, y đương trường phát điên…”



Phương Khinh Trần liếc Tần Húc Phi một cái, Tần Húc Phi nhún vai, dáng điệu “ngươi làm gì ta”, lại nói tiếp.



“Mấy năm qua, cuộc sống của y, thật sự rất không tốt. Lúc ban đầu, y chỉ biết ôm di thể ‘ngươi’, cùng với một thanh bảo kiếm, bất cứ ai đến gần là vung kiếm loạn xạ. Sở Lương cho rằng không ra thể thống gì, hạ lệnh đem ‘ngươi’ an táng. Nhưng Sở Nhược Hồng vừa phát hiện có người đến đoạt ‘ngươi’, là lực lớn vô cùng, điên cuồng tột cùng, giằng co một hai ngày, mắt thấy ‘ngươi’ đã bắt đầu bốc mùi, Sở Lương liền hạ lệnh kiên quyết đoạt lấy. Binh tốt kéo cánh tay y ra, bẻ gãy ngón tay y, mới cố đoạt được ‘ngươi’ từ trong tay y ra.”



Phương Khinh Trần hoàn toàn xác định Tần Húc Phi không có hảo ý. Y cứ một mực nói ‘ngươi’ đặc biệt cường điệu. Triệu Vong Trần phía sau hô hấp hơi ồ ồ, dường như nhịn không được phải mở miệng bác bỏ, Phương Khinh Trần chỉ ngoảnh lại lườm gã một cái, thế là Triệu Vong Trần không hó hé gì nữa.



“Không nhìn thấy ‘ngươi’, Sở Nhược Hồng không ăn không uống, đâm loạn xạ. Cho dù người bốn phía phòng thủ cẩn thận hơn, cũng chẳng có biện pháp ngăn cản y trong cơn điên cuồng nhiều lần bị thương. Y không ngừng điên cuồng gào thét ‘Khinh Trần Khinh Trần’, gào từ sớm đến tối, lại từ tối gào đến sớm, cổ họng khản đặc, đến cuối cùng khi lực cạn hôn mê, đã thổ huyết. Thái y nói, nếu không thể ổn định cảm xúc của y, y không thể sống quá ba ngày. Sở Lương vạn bất đắc dĩ, thối mặt, phái người lại đào ‘ngươi’ vừa chôn không lâu lên. Chỉ là không chịu nhịn mùi hôi thối trên người ‘ngươi’ nữa, cho nên bảo mười mấy binh lính đè chặt y lại, bảo Thái y trước mặt y, dùng dược hóa sạch máu thịt trên thi thể ‘ngươi’, chỉ còn lại một bộ xương khô. Giữa chừng y giãy giụa chết ngất rất nhiều lần, mười mấy người cũng cơ hồ không đè được y lại. Đúng rồi, ta còn nghe nói khi đó giọng y đã hoàn toàn khản đặc, một chút thanh âm cũng không phát ra nổi.”



Sắc mặt Phương Khinh Trần có phần âm trầm. Không biết là đang căm tức sự đối đãi thô bạo mà “di thể” của mình gặp phải, hay là trong lòng đau nỗi đau thiếu niên kia có khả năng cảm nhận được khi nhìn thi thể y từng chút hóa thành khói xanh, không còn thấy mảy may máu thịt nào nữa đó.



“Dù sao thì, họ dùng dây thép xâu xương cốt của ngươi lại, ném cho y chơi. Lần cuối cùng y tỉnh lại, thấy bộ xương kia, liền ôm vào lòng, từ đó liền im lặng. Trừ nói chuyện với bộ xương, muốn ngươi đứng lên, muốn ngươi cho y một cơ hội nữa, lần lượt nỗ lực bỏ trái tim vào trong ngực bộ xương khô thì y chẳng biết gì cả. Sau đó ngay cả ăn cơm bình thường y cũng không biết. Lúc đói, tùy tay quơ được cái gì thì ăn cái đó. Vô luận là bùn đất lá cây hay là uế vật, cả tiểu tiện cũng bôi trên người.”



Lửa giận chợt lóe rồi mất trong mắt Phương Khinh Trần. Tần Húc Phi cười nói: “Đừng trách lên đầu ta. Quân ta tiến sát, lòng người hoảng sợ là thật, nhưng y có kết cục đó, vẫn là bởi vì trong tôn thất Sở quốc, không có bất cứ ai có tình cảm với y. Đám hạ thần lúc trước đó cũng chẳng có lòng trung thành với y, tự nhiên là không ai nghĩ chuyện phải trông nom y. Kỳ thật như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi. Nếu y không điên, những người đó căn bản sẽ không cho phép y sống sót.”



Tần Húc Phi không chút hoang mang, sự vô toàn diện, chậm rãi kể, kể lúc y phá thành mà vào, nhìn thấy chính là một kẻ điên bẩn thỉu hôi thối, gầy như que củi, suy yếu vô cùng, tùy thời đều có thể chết đi như thế nào.



Kể y phân phó cho người tắm rửa giúp hắn, mà y vừa quay lưng, những kẻ bên dưới liền thô bạo lột đồ người nọ, dùng nước lạnh lau rửa cho người nọ. Chờ khi y đến thăm Sở Nhược Hồng đã được tắm rửa sạch sẽ chải vuốt chỉnh tề, chỉ thấy hắn lạnh run lẩy bẩy, hai má căn bản không nhìn ra có thịt, hốc mắt lõm vào cực sâu, lộ ra đôi mắt to đến quỷ dị, cơ hồ không như người sống.
Hơn năm mươi người, chỉ cần cam đoan một kẻ điên rất ngoan ngoãn, chỉ cần không chạm đến cấm kỵ thì chưa bao giờ phát tác, ăn no mặc ấm, người sạch sẽ thoải mái, tóc được chải chỉnh tề, việc này có gì khó đâu.



Hắn sẽ không vì hạ nhân phạm sai lầm nhỏ nhất mà đánh chết tươi người ta, hắn sẽ không vì tìm vui mà tùy ý lăng nhục hạ nhân đến cực điểm. Hầu hạ hắn, chung quy tốt hơn nhiều cả ngày phỏng đoán hỉ nộ của chủ tử, rõ ràng không hề phạm lỗi, vẫn sẽ không dưng trời giáng tai bay vạ gió. Không phải việc nặng, chỉ là lòng người vĩnh viễn không biết đủ.



Cho nên, công công chưởng sự trong Cam Ninh cung là cực hiểu lí lẽ, cực cảm ơn. Lão áp chế cảm xúc bất mãn của những người đó, cẩn thận chăm sóc Sở Nhược Hồng rất tốt.



Lão nhớ phải bỏ hết tất cả những vật nhọn, có thể làm người ta bị thương trong điện, dụng cụ sử dụng không phải bằng gỗ thì là vàng bạc. Chỉ lo lắng Sở Nhược Hồng vạn nhất phát tác, làm mình bị thương. Lão lo liệu cho hắn kịp thời thay đồ, mỗi ngày tắm rửa chải đầu. Một khi tiểu tiện trên người, lập tức lau chùi dọn dẹp. Một ngày ba bữa, cộng thêm bữa khuya, đúng hạn cung ứng nhân lúc nóng, hắn không biết ăn thì dụ hắn, lúc hết cách phải ép, cũng cẩn thận không thương tổn thân thể hắn.



Chẳng qua, hai hôm nay tổng quản thái giám cũng mệt muốn chết.



Sở Nhược Hồng thần chí không rõ, quần áo phải thoải mái mà thuận tiện thay giặt mới tốt. Thế nhưng hiện tại, ban ngày phải mặc cho hắn nguyên bộ phục sức y quan của thái thượng hoàng. Buổi tối cũng phải mặc thường phục cơ bản. Ngay cả thường phục cơ bản này cũng thập phần rườm rà. Bình thường chỉ chừa một hai người hầu hạ bên cạnh, hiện tại lại phải hơn hai mươi người cùng nhau khom lưng đứng bên cạnh Sở Nhược Hồng, lúc tiểu tiện ăn uống, mọi người ở dưới bàng quan. Thái thượng hoàng này, còn không bằng nói là một con khỉ trưng cho người ta coi.



Vất vả đến đêm khuya, có thể bỏ đi những nghi thức này, cho những kẻ làm màu đó rời khỏi, nhưng Sở Nhược Hồng vẫn chưa hề ngủ, sau khi hóa điên, hắn không còn khái niệm thời gian, chỉ cần chưa kiệt sức thì tuyệt không ngủ. Bởi vì hắn thức nghỉ không bình thường, cho nên việc ăn uống ba bữa cũng không thể tính theo thời gian bình thường. Tuy nói hiện tại đêm đã rất khuya, nhưng lại là thời gian ăn uống bình thường của Sở Nhược Hồng.



Tổng quản thái giám tự mình cầm thìa vàng chậm rãi cho hắn ăn. Sở Nhược Hồng vẫn chỉ lo nói chuyện với bộ xương trong lòng, cực hiếm khi mới biết thuận miệng há ra ăn một miếng. Nhìn cháo trong bát vẫn còn quá nửa, hơi nóng lại đã dần dần tan hết, tổng quản thái giám tuổi già thở dài, thẳng lưng, một tay đấm đấm hai bên hông đau nhức, chuẩn bị gọi người cầm cháo này đi hâm nóng.



Thình lình có một bàn tay, từ bên cạnh với ra, trực tiếp nhận cái bát trong tay lão. Bên tai nghe thấy một thanh âm cực nhẹ: “Để ta.”