[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 53 : Tâm tâm niệm niệm
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Mọi người dưới lầu ồ lên, nam tử đến từ phương xa kia cũng líu cả lưỡi: “Đây, đây, đây chính là bà chủ của các cô?”
“Phải, vốn hôm nay là ở bên trên tương thân.” Thôn cô châm trà cũng có phần kinh sợ. Bao lâu nay, Thanh Cô đều là hòa hòa khí khí, bộ dáng cường hãn hung ác như vậy đã lâu lắm không thấy.
Nam tử lại cười ha ha: “Thú vị lắm, không thể ngờ kinh thành lại xuất hiện nhân vật thú vị như vậy. Đáng tiếc ta có công vụ trong người, bằng không náo nhiệt này nhất định xem thêm một lúc.” Hắn nói xong, đưa tay bưng trà lên uống một ngụm to cạn sạch, ném một xâu tiền trên bàn, cưỡi ngựa đi thẳng.
Mà ở trên lầu, Thanh Cô đóng cửa sổ ngẩn ra một hồi, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới nói với bà mối Vương còn bảo trì trạng thái sững sờ: “Dì Vương, làm phiền dì, lần sau khi làm mai, hãy nói rõ giúp con. Trà lâu này không phải của con, là của Dung đại ca. Con chỉ giúp huynh ấy quản lý thôi, nếu như người khác vẫn chịu…”
“Đương nhiên không chịu rồi…” Bà mối Vương lúc này mới hồi phục *** thần, giậm chân mắng to: “Cứ bằng diện mạo này, tuổi tác này của ngươi, trà lâu này không phải của ngươi, ai chịu kết thân với ngươi. Ngươi về sau đừng tới tìm ta, thật là xui xẻo…” Bà ta nổi giận đùng đùng, tung cửa đi mất, bản thân Thanh Cô ở trong phòng lẳng lặng đứng một lúc, mới ra khỏi phòng, đi đến gian nhã bên cạnh, khẽ khàng kéo cửa đi vào, cúi đầu sợ sệt nói: “Dung đại ca, xin lỗi, muội không nghe lời huynh. Muội… muội gây họa rồi.”
“Hiện tại mới nhớ phải xin lỗi. Muộn rồi.” Dung Khiêm đanh mặt, ngữ khí cực kỳ không vui.
Đầu Thanh Cô càng lúc càng thấp, đều là nàng không tốt, nhất thời xúc động, uổng phí một phen hảo ý của Dung đại ca.
“Loại cặn bã đó, nên đánh cho cả cha mẹ cũng không nhận ra nổi mới đúng, muội lại cứ thế dễ dàng bỏ qua cho hắn, thật là tức chết ta!” Dung Khiêm đập bàn tức giận.
Thanh Cô ngạc nhiên ngẩng đầu: “Dung đại ca, huynh không giận muội ném hắn ra ngoài?”
“Ta rất giận, vô cùng giận.” Dung Khiêm giận dữ nhìn nàng.
Thanh Cô đã thở phào nhẹ nhõm, bước đến gần, thấp giọng nói: “Dì Vương nói về sau sẽ không làm nữa…”
Tần, Yên, Sở… Khinh Trần…
Dung Khiêm thầm rên rỉ một tiếng trong lòng, vội vã cắt đứt luồng suy nghĩ đang bay loạn. Hiện tại ngươi chính là một người chết, một phế nhân, ngươi đang đợi người, đang dưỡng thương, đang dưỡng già… tự mình kiếm rơm mà ôm, không phải là quá thừa?
An Vô Kỵ tự nhiên không biết một tiếng rống của mình dưới trà lâu đã khiến ai đó nghiến răng bao nhiêu lâu. Hắn ra roi thúc ngựa, chạy thẳng vào kinh thành, xuống ngựa ở ngoài phủ ngự tiền tổng thống lĩnh Phong Trường Thanh. Sau khi đệ một tấm lệnh bài từ cửa hông, liền thong thả chờ trước cửa.
Chẳng bao lâu sau đã thấy Phong Trường Thanh mỉm cười bước ra: “Vô Kỵ, ngươi lại đến nhanh như vậy? Ta đang nhắc mãi là không biết khi nào ngươi mới có thể chạy đến đây!”
An Vô Kỵ cười sang sảng: “Tiểu nhân nào dám phiền tổng thống lĩnh đích thân đến đón.”
Phong Trường Thanh cười to, một phen kéo tay hắn: “Ngươi chết đi, nghĩ thật là hay. Ai đón ngươi. Ta là muốn dẫn ngươi trực tiếp tiến cung gặp thánh.”
An Vô Kỵ ngạc nhiên: “Ê ê, tốt xấu gì cũng phải để ta tắm rửa thay quần áo trước đã. Vào cung thế này, thất nghi quá mức!”
“Không cần, bệ hạ đang sốt ruột chờ tin, ngươi đi trước ngự báo cáo đã. Sau khi trở về ta cho ngươi mười ngày nghỉ, mặc ngươi chạy chơi khắp kinh thành, thích đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp. Còn hiện tại ngươi đừng mong chạy.”
Phong Trường Thanh còn chưa dứt lời, đã có hạ nhân dắt ngựa của hắn qua, hắn xoay người lên ngựa, trừng An Vô Kỵ một cái: “Còn ngẩn ra làm gì?”
An Vô Kỵ cười khổ một tiếng, làu bàu lên ngựa đi theo. Mười ngày nghỉ? Ngươi thật sự sẽ cho ta? Bây giờ nói còn dễ nghe hơn hát…