[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 59 : Hỏa hoa văng khắp

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


“Thì ra là Sở quốc!”



Nghe An Vô Kỵ báo cáo, Dung Khiêm cười nhàn nhạt. Bỗng nói một câu không hề liên quan đến đại sự này: “Ngươi giúp ta đến trà lâu gọi Thanh Cô qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói.”



An Vô Kỵ thoáng sửng sốt, lại không dám chần chừ. Chỉ gật đầu, lập tức đứng dậy đi ngay.



Bên này người vừa đi, bên kia Dung Khiêm khuôn mặt cười nhẹ như mây gió, ôn hòa như gió xuân lập tức âm trầm, y tùy tay phất một cái, chén trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành.



Y vẫn như không cảm thấy, cắn răng nhắm mắt hô to ở chỗ sâu trong óc: “Trương Mẫn Hân, Trương Mẫn Hân! Ta biết cô đang nhìn. Cô ra đây cho ta! Mau ra đây! Ta muốn cô lập tức giúp ta nối với tên khốn kiếp Khinh Trần kia!”



Theo quy tắc của Tiểu Lâu, tất cả thông tấn đều chỉ có thể do Tiểu Lâu chủ động phát động một phía, song y không mục đích mà dùng *** thần lực tùy ý hô loạn như vậy, vẫn thật sự nhanh chóng gọi người ra.



“Tôi nói Tiểu Dung, cầu người ta giúp không biết khách khí chút à? Tuy tôi luôn vui vì giúp người nhất, có tình yêu bè bạn nhất, nhưng cậu tối thiểu cũng nên nói một tiếng nhờ vả, sau đó hỏi thử thời gian câu thông của Tiểu Lâu với Khinh Trần tháng này có hết chưa chứ.”



“Cô bớt dông dài với ta đi, ta thèm vào quan tâm hắn có hết hay chưa, dù sao ta hiện tại muốn lập tức truyền tin với hắn. Ta là người phạm quy bị phạt, cũng đến nước này rồi, ta còn sợ gì nữa? Cùng lắm là ghi thêm mấy lỗi, chịu phạt thêm mấy lần, Trương Mẫn Hân, cô thử không giúp xem…”



Trương Mẫn Hân bên kia trầm mặc một khắc. Tiểu Dung luôn dễ nói chuyện, sao lại đột nhiên trở nên hung ác như vậy, điên cuồng như vậy? Người thành thật phát hỏa đúng là quá đáng sợ. Cô chính là học sinh ngoan luận văn đã qua, sắp tốt nghiệp, cuộc sống quang minh hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, đâu thể vì tranh khí thế mà để cái tên lỗi nặng lỗi nhẹ đầy một thân này liên lụy, đúng không.



Rất nhanh, trong con đường *** thần sâu thẳm vô ngần, thông tấn của Dung Khiêm và Phương Khinh Trần được mở ra.
Dung Khiêm cũng là người thông minh, tâm tư vừa động, đã ẩn ẩn nắm chắc chút tâm tư của Phương Khinh Trần, vừa tức giận vừa buồn cười: “Khinh Trần, ta mặc kệ ngươi đang làm trò huyễn hoặc gì, dù sao ngươi phải nhớ kỹ cho ta, đừng đụng tới Yên Lẫm, vĩnh viễn đừng tính kế y.”



Phương Khinh Trần cũng cười ha ha: “Ta cứ tính kế hắn thì thế nào?”



“Ta sẽ không ngồi nhìn hết thảy phát sinh. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta sẽ đối địch với ngươi.” Dung Khiêm biết, đây có lẽ chính là đáp án Phương Khinh Trần muốn, nhưng y lại vẫn thẳng thắn.



“Được lắm, ta coi ngươi có thể làm ra chuyện gì, ta coi ngươi không bỏ qua cho ta như thế nào, cùng lắm thì chúng ta tái chiến ba trăm hiệp, ai sợ ai chứ, Tử linh pháp sư của ngươi có lần nào thắng được Thánh kỵ sĩ của ta?” Phương Khinh Trần đáp thật nhẹ nhàng bâng quơ, Dung Khiêm lại chán nản, rốt cuộc nhịn không được trầm giọng nói: “Khinh Trần! Mặc kệ ngươi là thiện ý hay ác ý, ngươi có thể đừng suốt ngày dùng tư thái khinh thường đi ý đồ đùa bỡn người khác trên tay không? Một lần giáo huấn, lại một lần. Ngươi còn chưa học ngoan sao? Chẳng lẽ, mắt thấy sự điên cuồng và thống khổ của người khác, ngươi không hối hận chút nào sao?”



Thanh âm của Phương Khinh Trần rốt cuộc lạnh lại: “Ngươi đang nói gì thế?”



“Ta đang nói gì, ngươi hiểu rõ hơn ai khác. Khinh Trần, hết thảy mưu tính của ngươi, quả thật là bởi thiện ý đối với ta, quan tâm ta. Nhưng cho dù là hảo ý, ngươi mưu đồ như vậy cũng khiến người ta khó mà tiếp nhận, càng khó mà cảm kích. Khinh Trần, ngươi cái tâm mưu tính quá nặng, cái niệm được mất quá sâu, ngươi như vậy, một ngày không bỏ xuống, một ngày sẽ không được giải thoát!”



Dung Khiêm bình tĩnh nỗi lòng một thoáng, đưa tay vỗ trán, thở dài nói: “Hiện tại rõ ràng cả bản thân ngươi cũng chưa lo được, cần gì phải lo chuyện bao đồng nữa. Ngươi rất thích mưu tính người khác, vô luận là bằng hữu, thân nhân, thuộc hạ, hay là người yêu của ngươi, đều như thế. Nhưng mà đem tâm so tâm, ai lại nguyện ý bị người mưu tính? Khinh Trần, bệnh cũ này không đổi, cho dù một ngày kia Sở Nhược Hồng tỉnh lại thì thế nào? Ngươi nhận được, vẫn sẽ là một lần lại một lần mất đi!”



“Dung Khiêm!” Phương Khinh Trần đã không còn gọi y là “Tiểu Dung”. “Chuyện của ta, không nhọc ngươi hỏi đến, loại ma quỷ ta đây, cũng không cần loại thánh nhân ngươi đến cảm hóa.”



Thanh âm lạnh băng của Phương Khinh Trần, đổi lấy nụ cười của Dung Khiêm: “Cùng lý, chuyện của ta, cũng không nhọc ngươi hỏi đến. Nhân sinh của ta, cũng không cần ngươi đến quyết định thay ta.”