[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 61 : Bát gạo thổi nốt

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Trong Tiểu Lâu, Trương Mẫn Hân đang hô với máy truyền âm: “Tiểu Dung. Đã xảy ra chuyện! Khinh Trần đã xảy ra chuyện! Ôi trời đều là cậu cả! Không dưng cậu kích thích cậu ta làm gì??”



Ngô Vũ ngạc nhiên đưa tay bịt máy truyền âm: “Ê, kích thích cậu ta hình như chúng ta đều có phần mà.”



“Mọi người đều có phần, đương nhiên phải cùng nhau gánh trách nhiệm. Chúng ta nơi này cũng gấp đến sém lông mày, cậu ta nơi đó sao có thể không hay biết gì, an an tâm tâm không cần bị lương tâm khiển trách?” Trương Mẫn Hân chẳng hề nhướng lông mày.



Khi Phương Khinh Trần cực bình tĩnh mà cực lạnh lùng cắt ngang liên hệ cùng Tiểu Dung, y vẫn chỉ là không còn tâm tình đi đấu võ mồm nữa mà thôi, không hề kích động làm chuyện ngu xuẩn gì.



Tiểu Dung đoán đúng, trù tính của y không hề có ác ý. Vì mưu đồ đối phó Tần Húc Phi lâu dài, y cần lợi dụng bất cứ lực lượng nào có thể đối địch cùng Tần quốc. Yên quốc liệu là đối tượng y có thể lợi dụng hay không, y kỳ thật cũng không thể hoàn toàn xác định, nhưng y trước nay sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.



Cái chết của Lan tần thuần là ngoài ý, y thừa cơ đẩy lần này, chỉ là muốn chặt đứt ý niệm luyến phụ tư quốc của Lạc Xương. Tương lai, nếu Yên Lẫm có khả năng xuất binh với Tần quốc, sẽ không gặp phải quá nhiều lực cản đến từ hậu cung.



Trước mặt lợi ích quốc gia, tình cảm nhi nữ vốn nhỏ bé như bụi bặm. Nhưng tình huống của Yên Lẫm lại có chút đặc thù. Y biết Yên Lẫm bởi vì chuyện Tiểu Dung mà bị đả kích không nhỏ. Những lời Tiểu Dung nói trước khi đi, đối với Yên Lẫm mà nói, là khắc vào trong lòng. Y đã thề phải đối tốt với người bên cạnh, vậy thì nếu Lạc Xương một khóc hai ồn ba thắt cổ, chung quy sẽ làm y cũng cảm thấy khó xử. Nếu như đã đến lúc xuất binh, Yên Lẫm cho Lạc Xương biết mẹ ruột nàng bị cha ruột làm hại. Dưới tình huống thế này, Lạc Xương cũng chưa chắc đã tin.



Từ đầu đến cuối, không phải y muốn tính kế gì với Yên Lẫm hoặc Yên quốc, chỉ muốn tận lực tiêu trừ trở ngại cho sự phát triển của khả năng tương lai. Đương nhiên đã có cơ hội có thể thuận tiện kéo cả Tiểu Dung vào, bức bách đồ ngốc kia đối mặt với chân tâm của mình, không còn lừa mình dối người, làm ra vẻ lòng không lo lắng, phiêu nhiên xuất trần. Y làm sao bỏ được không liên lụy. Tương lai để tiểu tử khốn Yên Lẫm kia có cơ hội tận mắt nhìn thấy, mình rốt cuộc đã tạo thành thương tổn gì cho đồ ngốc Tiểu Dung này. Chỉ mới tưởng tượng cảnh cái kẻ gọi là minh quân kia khóc rống rơi nước mắt, Phương Khinh Trần đã cảm thấy rất thống khoái.



Vốn thật sự không định cãi nhau với Tiểu Dung, y biết Dung Khiêm khẳng định sẽ nhảy dựng lên chất vấn, y trực tiếp giải thích rõ ràng là được. Nhưng mà…



Cố tình là y ở nơi này, đang trơ mắt nhìn dưới ánh dương kia, người chẳng hề biết gì kia, còn đang ngoác miệng cười. Cố tình là tâm tình y không xong đến không thể hơn nữa, cho nên ngôn từ liền chua ngoa.



Đúng vậy, y bị Tiểu Dung đâm trúng chỗ đau. Trong lúc bất ngờ không kịp phòng, Phương Khinh Trần y, quả thật vào khi đang chiếm hết thượng phong, bị những lời đó của Tiểu Dung đả thương.



“Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi mau tỉnh lại. Khinh Trần, ngươi đừng giận ta nữa…”



Người dưới tàng cây, còn đang ngu xuẩn hô từng tiếng. Y mồm miệng lanh lợi, y cơ biến vô song, nhưng khoảnh khắc đó, y lại chỉ như một kẻ lỗ mãng, ngang nhiên chặt đứt liên hệ cùng Tiểu Dung!



Tiểu Dung bị y ngăn cách ngoài liên hệ ý niệm. Nhưng mà thông tấn của Tiểu Lâu lại không thể do y đơn phương kết thúc.
Y rõ ràng có thể một phen giật ra, nhưng y lại chọn rút đi bạch cốt cực chậm cực chậm như vậy.



Người điên phải chăng cũng có tư duy, người điên phải chăng cũng có đau khổ? Khi Sở Nhược Hồng một lần nữa bất lực nhìn ánh sáng duy nhất, hy vọng duy nhất trong sinh mệnh, cứ thế bị người cướp đi từ trong tay, hắn sẽ nghĩ gì?



Trong mắt Phương Khinh Trần chợt hiện vài phần chế nhạo lạnh băng.



Mắt Sở Nhược Hồng phủ đầy huyết sắc, dần dần lồi ra, mặt hắn càng lúc càng sung huyết đỏ au, phảng phất như vô số ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt trong cơ thể, hô hấp của hắn dồn dập cơ hồ không có khoảng cách. Sâu trong thân thể, hắn dùng sức điên cuồng, giãy giụa điên cuồng. Nhưng mà, hắn không cách nào rú lên, hắn không cách nào phản kháng, sự giãy giụa và nỗ lực của hắn, cuối cùng đều phí công.



Khinh Trần của hắn, từng chút một, bị rút khỏi thân thể hắn, lôi khỏi bên cạnh hắn.



“Khinh Trần! Cậu làm gì đó?”



“Hồ ly hồ ly, cậu đừng có làm bừa!”



“Cậu cũng quá đáng lắm rồi, hắn đã bị cậu bức điên, cậu còn muốn bức điên hắn một lần nữa sao?”



Phương Khinh Trần tùy tay ném bạch cốt xuống đất, lạnh lùng đáp một câu trong đầu: “Mấy người ồn quá.”



Sau đó, y đưa tay, đỡ lấy mặt Sở Nhược Hồng.



Tay chạm đến da hắn, cảm giác được nhiệt độ nóng hổi. Trong thân thể hắn, rốt cuộc có bao nhiêu lửa giận đang thiêu đốt?



Hai tay y chầm chậm cố định đầu Sở Nhược Hồng, chầm chậm di chuyển đầu hắn, cho đến khi ánh mắt điên cuồng và hỗn loạn đến cực điểm kia của Sở Nhược Hồng hoàn toàn tiếp xúc với ánh mắt y.



“Nhược Hồng, nhìn ta.”