[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 6 : Thiên y vô phùng

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Thủ hạ của Lăng Phương động tác rất nhanh, chiêu đãi an trí Tiêu Hiểu Nguyệt và Triệu Vong Trần, an bài thượng phòng cho Phương Khinh Trần, chuẩn bị rượu thịt, đóng cửa phòng, có thể nói là nhanh nhẹn sạch gọn. Thế nhưng trong lòng Lăng Phương lại như mèo cào, khoảng thời gian này với hắn thật là dài lâu vô cùng, khó khăn vô cùng.



Chẳng dễ dàng gì trước mắt không còn người vô can, cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, sĩ binh đứng gần nhất đều bị hắn đuổi ra ngoài sân, có dỏng tai cũng không nghe thấy chuyện gì, Lăng Phương lúc này mới có thể đoan đoan chính chính quỳ mọp trước Phương Khinh Trần, một tiếng “Phương hầu” kêu ra, trong lòng chẳng biết là kinh là hỉ hay là bi. Kinh đào hãi lãng vốn cố nén trong ***g ngực, lúc này không thể ức chế biểu lộ hết trên mặt.



Phương Khinh Trần chỉ ngồi yên bất động, nhận hắn thi lễ, cười nói: “Ta chết đi đã nhiều năm, hôm nay xác chết vùng dậy, ngươi không sợ?”



Lăng Phương đỏ bừng mặt: “Phương hầu đừng giễu cợt mạt tướng.”



Nếu là những cao quan đại tướng năm ấy, nhất là những người từng tận mắt thấy sự thảm thiết khi Phương Khinh Trần moi tim tự sát, gặp lại Phương Khinh Trần, nếu không kêu to “Bớ quỷ”, vậy chứng minh tố chất tâm lý tốt.



Lăng Phương thì không phải, hắn là tướng lĩnh hạ cấp trong cựu bộ của Phương Khinh Trần ban đầu. Năm đó cái chết của Phương Khinh Trần, đối với hắn và cả rất nhiều tướng lĩnh tầng trung thấp như hắn mà nói, căn bản là không thể tin nổi. Trên tình cảm, trên lý trí, họ đều không thể tiếp nhận. Phương hầu là ai? Người như vậy, sao có thể bị tiểu nhân bức bách, chết oan trên kim điện? Y làm sao có thể không kế thoát thân? Đó nhất định là tin vịt, là hiểu lầm! Nguyên soái của họ, nhất định là bị thương, đã ẩn nấp… Thế nhưng mấy năm qua quốc sự phiêu linh, Nguyên soái họ kính yêu lại vẫn vô tung tích. Những cựu bộ này mới không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc như vậy.



Cho nên, gặp lại Phương Khinh Trần, Lăng Phương kinh ngạc, mừng rỡ, nghi hoặc, lại không sợ. Hắn chưa từng mảy may suy xét, Phương hầu này, có thể là người chết từ trong phần mộ trèo ra.



“Sao ngươi có thể khẳng định ta không phải người lòng dạ khó lường, mượn dung mạo tương tự, giả mạo y?”



Lăng Phương ấp úng hai tiếng nói: “Phương hầu còn nhớ ta?”



Nếu là người năm đó chưa chính diện tiếp xúc với Phương Khinh Trần, nhìn thấy Phương Khinh Trần, chỉ sợ hoặc là không nhận ra y, hoặc là hoài nghi thân phận của y, Lăng Phương thì không phải.



Phương Khinh Trần gật đầu: “Ngươi nguyên là thủ lĩnh bộ khúc của Trác Lăng Vân, thường xuyên theo y ra vào chỗ ta, nhưng chung quy không tính là quen biết. Cứ thế nhận định thân phận của ta, chung quy có phần quá lỗ mãng.”



Lăng Phương lại bái sát đất, rốt cuộc không chịu đứng lên: “Phương hầu ngài xưa nay thương binh như con, mặc dù là vương hầu tôn quý, lúc trong quân, cũng thường chen giữa những quân sĩ bình thường chúng ta. Ngài và chúng ta cùng ăn cùng uống, cùng hoan cùng lạc, với Phương hầu mà nhìn, sợ là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, gió qua mất dấu, không cần để ý. Nhưng đối với những binh sĩ chúng ta, lại là vinh quang và ân đức suốt đời suốt kiếp, khắc cốt minh tâm, không thể quên được. Mạt tướng ngày đó, cũng từng có cơ hội cùng Phương hầu uống rượu, còn… còn cùng Phương hầu đọ sức, từng… từng thắng một lần.”



Phương Khinh Trần nhịn không được cười nói: “Hóa ra là gia hỏa nhà ngươi. Ta còn nhớ, lần đó đánh thắng trận, mọi người cao hứng, rượu cũng uống nhiều, ta hạ trường tỷ thí với mọi người, đánh bại ba mươi mấy người liền. Thắng một lần được một bát rượu, ta uống liền ba mươi mấy bát, sau đó, đầu cũng váng, mắt cũng hoa, khí lực cũng mất, gia hỏa nhà ngươi nhân lúc người ta gặp nguy, thừa lúc ta say mèm chạy tới đòi đấu, trước mặt toàn quân đánh ta ngã thành mặt xám mày tro.”


Giờ khắc này, sự bi thương trong vẻ mặt y đã không thể nói rõ, Lăng Phương nhìn mà lòng hổ thẹn vô cùng. Đều là đám người họ quá vô dụng, Phương hầu vừa đi là ly tán ngay, chẳng ai có thể chân thành hợp tác, vì nước hiệu lực. Trơ mắt nhìn người Tần xâm chiếm quốc thổ, họ còn ở nơi này nội đấu không ngớt. Phương hầu ở nơi không thấy mặt trời khổ sở giãy giụa, ngày ngày giày vò, họ lại giương cờ xí Phương hầu, hô khẩu hiệu đại nghĩa, đi làm những việc tranh quyền đoạt lợi vô sỉ ấy!



Vừa nghĩ đến đây, quả thật xấu hổ vô cùng, hắn hận không thể quỳ dưới chân Phương hầu, vô cùng hối hận tự trách một phen. Phương Khinh Trần lại đúng lúc thở dài một tiếng: “Một quốc gia yên lành, biến thành cảnh ngộ dân chúng lầm than hiện giờ, đều là lỗi của ta.”



Vẻ mặt Phương Khinh Trần, ảm đạm lạ thường, lần này, lại không phải toàn là ra vẻ.



Chắc là đã chạm đến những ẩn tình trong lòng mà không phải người đương thời có thể lý giải đó nhỉ. Dối người dễ, dối mình khó.



Lăng Phương không kiềm chế được, kích phẫn nói: “Phương hầu, là bệ hạ nghi ngài kỵ ngài, là Tu La giáo chủ trợ ngài ngược lại hại ngài! Những năm qua, ngài một mình vây trong tuyệt địa, vì gia quốc bách tính khổ sở đấu tranh không chịu từ bỏ, ngài có lỗi gì? Có lỗi, đều lỗi ở đám người quân ngũ chúng ta, chúng ta… chúng ta uổng làm nam nhi! Không thể bảo vệ quốc gia, chỉ biết tự giết lẫn nhau! Có lỗi, cũng lỗi ở Tu La giáo chủ, y hành sự tùy hứng hồ đồ, chỉ bằng yêu ghét cá nhân, bất chấp khổ nạn của người thiên hạ…”



“Y cũng là một lòng muốn cứu ta, tuy nói việc làm không đúng, nhưng…” Phương Khinh Trần hiếm khi lương tâm hơi phát hiện, cảm thấy ít nhiều có lỗi với bằng hữu, thuận tiện cũng vờ vĩnh ra vẻ rộng lượng: “Ta không muốn nghe có người chỉ trích y như vậy.”



Lăng Phương trong lòng cảm động, động dung nói: “Phương hầu trước nay chỉ nhớ ân nghĩa không nhớ tội, lòng dạ rộng lượng, tâm tính nhân hậu như thế, người thô lỗ như ta tất nhiên cả đời chẳng học nổi. Phương hầu không muốn nghe người mắng Tu La giáo chủ thì ta sẽ không mắng, chỉ là trong lòng ta, y có bổn sự hơn nữa, cũng vẫn là một thất phu thảo mãng tùy hứng vô tri, hồ đồ làm bậy.”



Phương Khinh Trần cười khổ: “Lăng Phương, ngươi nghĩ ta quá tốt rồi, kỳ thật, ta…” Y thảm đạm lắc đầu: “Ta nào tính được là người tốt gì.”



Lại là một câu chân tâm từ đầu đến đuôi. Chẳng qua, lời chân tâm này y nói, là bởi vì y biết, người trước mắt nghe lời này, sẽ chỉ càng cho rằng đây là lời khiêm tốn, càng cho rằng y muốn ôm hết lỗi lầm của thiên hạ lên vai mình, bởi vậy càng thêm kính y, trọng y, sốt ruột cho y, bất bình cho y.



Thần sắc ảm đạm bi thương, sâu trong đáy lòng nơi không thấy ánh mặt trời kia, Phương Khinh Trần lại đang khẽ cười khẩy.



Phương Khinh Trần à Phương Khinh Trần… Cho dù là một người phụ hết thiên hạ, cho dù là một người mệt hết thương sinh thì thế nào?



Ta vẫn có thể đem tất cả lỗi lầm đẩy cho người, tất cả công đức ôm vào mình!



Luận lạnh bạc độc ác, dối trá ti tiện gì đó? Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân! Các ngươi thúc ngựa cũng không đuổi kịp ta đâu!