[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 73 : Hận cũ thù mới
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Địch Nhất quay đầu nhìn hầu phủ tối om kia một cái, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Hầu phủ này cũng không phải là bền chắc như thép. Trong đó tự có người dị tâm.”
Vừa nãy khi nói chuyện với Phương Khinh Trần trong hoa viên, Địch Nhất đi vào cửa viên chưa được mấy bước đã dừng, khi trò chuyện, y vẫn cố ý đứng cách Phương Khinh Trần rất xa.
Phương Khinh Trần nghênh ngang ngồi dưới đất, nếu y đứng gần thì sẽ không thể đứng, tất phải quỳ xuống cùng “độ cao” với đối phương. Dù sao y là có việc cầu người. Nhưng làm một sát thủ, y theo bản năng cự tuyệt trước mặt nhân vật nguy hiểm như Phương Khinh Trần này, áp dụng tư thế không thích hợp để chạy trốn và chiến đấu như vậy.
Bởi vì cách quá gần, bởi vì tai mắt linh mẫn, y phát giác người lặng yên lẻn đến gần ngoài cửa viên kia. Mấy lần y cố ý giả kích động để đề cao thanh âm, chính là để thay người kia che giấu. Phương Khinh Trần uống say chuếnh choáng, cách cũng xa, có y che giấu giúp, người kia chắc hẳn sẽ không bị phát giác.
Mặc kệ người nọ là ai, y đã có hành động kiểu này, với Phương Khinh Trần hẳn là đều không ôm hảo ý. Chỉ bằng việc Phương Khinh Trần giá họa A Hán, lại không chịu ra tay tương trợ, tất cả những người muốn có chủ ý với Phương Khinh Trần, Địch Nhất nhìn đều thấy thuận mắt, đã không tổn hại gì mình, giúp một chút lại có gì không thể.
Y thậm chí cố ý nhắc tới việc dối trá thấu trời của Phương Khinh Trần, mượn cơ hội muốn cho người kia biết, cái gọi là đoạn chuyện cũ kia của Phương Khinh Trần, toàn là giả cả. Nếu người nọ muốn mưu tính Phương Khinh Trần, biết bí mật này, dù sao cũng có chỗ hữu dụng. Lần này cơ duyên trùng hợp thuận nước đẩy thuyền, tương lai vị tất không thể tạo thành một phen phiền toái lớn cho Phương Khinh Trần, cho phủ Trấn Quốc hầu rộng lớn này…
Địch Tam tự nhiên không biết những điều này, có phần không kiên nhẫn nói: “Ngươi quản nhiều vậy, mau đi thôi!”
Địch Nhất ừ một tiếng, cũng không giải thích, liền cùng Địch Tam im lặng trốn vào sâu trong đêm đen.
—
Triệu Vong Trần ẩn về sâu trong phòng, co lại trên giường, chầm chậm cuộn tròn toàn thân, vùi đầu trên đầu gối, răng run lập cập, nỗ lực để mình đừng run quá kịch liệt.
Trong ***g ngực sông cuộn biển gầm, vạn ngàn tiếng gào thét chỉ chực tụ lại thành một tiếng gọi bi thương: “Đại ca!”
Nhưng mà, gã gọi không ra, gã không thể gọi.
Đại ca…
Huynh chết oan uổng quá!
Cái người ngoài mặt trung nghĩa vô song kia, thì ra là tàn nhẫn dơ bẩn như vậy! Hắn đùa bỡn tất cả mọi người trong tay, hết thảy những điều này vậy mà đều là mưu tính của hắn, suy tính của hắn. Đại ca… vậy cái chết của huynh, rốt cuộc tính là gì?
Đại ca dũng cảm bộc trực, thẳng thắn sang sảng kia của gã, chết rốt cuộc tính là gì.
Trong bóng đêm, Triệu Vong Trần ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có nước mắt.
Hai năm đào vong, lang bạt kỳ hồ, gã đã thấy quá nhiều những giãy giụa đau khổ, nghe quá nhiều máu tanh và xác thối. Gã sớm đã không còn biết rơi lệ nữa.
Vùng đất mới ra khỏi dãy núi, nhấp nhấp nhô nhô, không bằng phẳng lắm, vẫn còn cằn cỗi, nhưng có khe suối này, cũng liền có nông gia, có gia đình.
Khe suối uốn lượn, xâu chuỗi từng thôn trang nho nhỏ, chảy qua bò dê gà chó uống nước, trút qua mắt cá chân những thôn cô cầm dùi giặt quần áo, tràn qua hai tay những lão phụ vo gạo rửa rau.
Nước từ từ sâu, đục đi, không còn trong vắt nữa.
Dân cư cũng dần dần đông đúc, khe suối dần dần rộng thành dòng sông, từ ngoại ô thành thị lẳng lặng chảy qua.
Bờ sông, có một thôn trang nho nhỏ.
Nơi này đã không phải sơn dã khói bếp thưa thớt, chẳng cần lo lắng đám mãnh thú hổ báo sài lang này xâm nhập. Triệu quốc cũng nhiều năm không có chiến hỏa, cho nên thôn trang này mở cửa ôn hòa. Không thấy chiến hào thành lũy, chỉ có những gian nhà, những khu vườn, tùy ý tụ lại thưa thớt, chỉ có con đường đất nhỏ thôn nhân giẫm cứng, phân cách từng hộ gia đình.
Phong Kính Tiết ngồi xổm giữa đám cây dại cỏ dại lùn xủn, khom lưng che khuất thân hình, không nói một lời, ngưng mắt nhìn một gian nhà tranh rào trúc con con phía trước.
Trước gian nhà tranh, có một phụ nhân trẻ tuổi đang khom lưng cho gà ăn, mấy con gà mái hoa lau chích chích cục cục vây quanh người nàng. Thỉnh thoảng nàng lại đưa tay vỗ vỗ bọc tã nho nhỏ trên lưng kia, miệng khẽ hát một khúc ca giai điệu đơn giản, thanh âm cực kỳ ôn nhu.
Phong Kính Tiết nhìn vẻ ấm áp từ ái kia trên mặt nàng, lăng lăng xuất thần.
Khi tuyến thông tấn cùng Khinh Trần lặng yên nối lại trong đầu, y phải mất một lúc lâu, thần hồn mới quay về, thoáng ngạc nhiên, không đợi đối phương phản ứng lại, y đã tiệt câu chuyện của Khinh Trần: “Khinh Trần, ta quả thật không có cách nào trị liệu tật bệnh *** thần đâu.”
Chẳng lẽ y làm Ngự y một đời, liền phải bao trị bách bệnh sao? Chí ít thì khoản này, y chưa từng bỏ thời gian đi học.
Phương Khinh Trần rất đỗi buồn bực: “Ta có hỏi ngươi chuyện này sao? Chẳng lẽ không phải chữa bệnh giúp tên đó là ta không thể tìm ngươi?”
Phong Kính Tiết cười khổ một tiếng, biết mình hơi thấp thỏm, *** thần không yên, nhưng cũng không thể nói gì.
“Ta chẳng qua muốn tìm ngươi hỏi thăm một chút, vết thương trên mặt có cách nào tiêu trừ không?”
“Ê ê, Phương hồ ly, ngươi hỏi cái này để làm gì? Cho dù Sở Nhược Hồng không chữa khỏi, ngươi cũng đừng quá đáng với hắn quá nha. Hắn còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù trong lòng giận dữ, cũng không thể định bụng năm ba hôm rạch một đường trên mặt hắn chứ?”
Phong Kính Tiết rất không đồng ý.
Phương Khinh Trần chán nản: “Ngươi nghĩ đi đâu đó! Ai nói là ta hỏi thay hắn!”