[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 86 : Liên tục không ngừng
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Gió mát giương buồm, con thuyền Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ngồi, đang ngàn dặm rẽ sóng, hướng về cuối trời nước xa xa.
Hà Tú Thư và Hà Dũng vừa đoàn viên, Phong Kính Tiết đã vội nhanh vội chậm cùng Lư Đông Ly lặng yên xuất thành. Đến thành trì tiếp theo, y liền cho nghỉ toàn bộ những người theo hầu, chỉ còn hai người làm bạn với nhau. Sau đó, Phong Kính Tiết lại lợi dụng thủ đoạn thông thiên của mình, lấy được lộ dẫn quan văn chứng minh thân phận mới, nhanh chóng thay tên đổi họ cho hai người.
Đồng thời, y cũng một lần nữa sắm sửa quần áo cho Lư Đông Ly, một lần nữa cắt tóc chải đầu, sau đó ở chỗ không người, tự tay chỉnh sửa râu và lông mày cho y một cách khéo léo. Vì thế trong mắt người ngoài, tướng mạo của Lư Đông Ly liền có sự thay đổi cực lớn. Cho dù người mấy hôm trước từng gặp, vừa nhìn thoáng cũng rất khó nhận ra y.
Đương nhiên, khi bận bịu vấn đề hình tượng của Lư Đông Ly, y cũng không quên phải thuận tiện sửa đổi sơ sơ tướng mạo quần áo, các kiểu đặc thù của mình. Sau đó, hai người bỏ xe ngựa, cũng không chạy thẳng đến kinh thành, mà là thuê thuyền vòng vèo đường thủy.
Một phen hành động này, trong mắt Lư Đông Ly, thật sự là cẩn thận thái quá. Người thiên hạ đều biết Lư Đông Ly đã chết, diện mạo y hiện tại càng hoàn toàn bất đồng với ngày trước, cần gì phải cẩn thận như thế.
Mà Phong Kính Tiết thì kiên trì vạn sự cẩn thận dù sao cũng không sai. Với y mà nói, an nguy của Lư Đông Ly quá mức quan trọng. Cho dù tạm thời dường như không hề có gì phiền toái, y cũng không muốn có việc ngoài ý nào phát sinh.
Y biết, mình vì muốn tranh thủ thêm chút bảo đảm cho Hà Tú Thư tương lai, không khỏi đã làm lớn sự tình. Hai người gọi là ân nhân họ đây, nếu muốn hoàn toàn từ trong tầm mắt thế nhân thoát thân mà đi, tốt nhất nên mau chóng thay đổi thân phận, để tránh xảy ra chuyện.
Những hành động này, chẳng qua là để phòng hoạn chưa xảy ra. Y vẫn cẩn thận không để mình và Lư Đông Ly lộ ra bất cứ sơ hở gì, không chịu lưu lại bất cứ dấu hiệu nào tương quan với Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết năm đó. Đến cả lá thư cuối cùng y viết cho phu phụ Hà Tú Thư, y cũng cố ý thay đổi bút tích.
Y đã chú ý đến hết thảy, trừ ba chữ Lư Đông Ly đặt tên cho đứa trẻ kia.
Lúc ấy Tú Thư và Hà Dũng hai người quỳ xuống cầu tên, quá mức trịnh trọng, quá mức nghiêm túc. Sự tôn trọng như vậy, không thể không lấy tôn trọng đồng dạng để báo đáp.
Đừng nói Lư Đông Ly không thể nói, muốn đặt tên chỉ có thể viết chữ, cho dù y có thể nói, cũng tuyệt không thể qua loa đáp một cái tên thuận tiện xong việc. Hai người kia đều không biết chữ, không một bút viết tên, đôi phu phụ này phải đi đâu làm rõ trong tên quân là “quân” nào, tiện là “tiện” nào. Nếu tên của đứa trẻ cuối cùng thành Hà Quận Huyện, phải sống ở đâu thì tốt.
Phương Khinh Trần uể oải nhướng mày, gật đầu kiểu như không sao cả. Gọi là lễ canh tạ chẳng qua là chủ nghĩa hình thức trong xã hội nông canh, các Hoàng đế làm đầu để bày tỏ sự coi trọng đối với nông nghiệp, đích thân chạy đi, làm bộ xuống ruộng lao động, coi là làm gương vạn dân mà thôi. Mặc kệ là Hoàng thượng tự cày hay hoàng hậu tự trồng dâu, đều như nhau cả. Đương nhiên, chủ nghĩa hình thức cũng có tác dụng của chủ nghĩa hình thức. Hiệu quả của việc tuyên truyền tốt xấu không bàn, tối thiểu cũng có thể xem như một tuyên truyền.
“Lễ canh tạ trước kia đều cử hành ở hoàng trang hoàng điền. Năm nay, Lễ bộ đề nghị, trực tiếp cử hành ở đồng ruộng dân gian, cho phép bách tính xem.”
Phương Khinh Trần thờ ơ ừ một tiếng, chủ nghĩa hình thức chủ nghĩa hình thức, hình thức này đương nhiên là phải cho bách tính xem mới càng hữu hiệu. Cố tình đám Hoàng đế quan viên ngày xưa chỉ đem hình thức làm cho ông trời xem, hoàng trang đâu phải nơi bách tính bình thường có thể đặt chân, cho dù Hoàng đế cày vất vả hơn, lão bách tính cũng chẳng nhìn thấy.
Bằng điểm này mà nói, đề nghị này của Lễ bộ rất không tồi. Chẳng qua, Hoàng đế cày ruộng, mấy vạn lão bách tính vây quanh bốn phía, bao nhiêu lương điền cũng bị giẫm thành đất phèn, công tác bảo an liên quan khác, nhân lực vật lực tài lực phải tiêu tốn càng kinh người.
Bất quá, quên đi quên đi. Khoản tiền làm trò này, nên tiêu thì phải tiêu, mấy thứ hình thức này, nên làm cũng vẫn phải làm.
Nhìn Phương Khinh Trần vẫn không có vẻ gì là nghiêm túc, Tần Húc Phi thở dài nói tiếp: “Có quan viên dâng thư, để tỏ sự chân thành khuyến nông của triều đình, bá quan đều nên xuống ruộng làm nông một ngày…” Y vội ho một tiếng: “Đương nhiên, Hoàng thượng vẫn chỉ cần ba cày là được, chỉ là khi triều nghị, Hoàng thượng cũng một lòng muốn tỏ ý khuyến nông, đã hạ chỉ rằng muốn ba tăng thành bốn. Quân chủ đã có thái độ như thế, bá quan chúng ta tự nhiên không thể chỉ ngồi yên xem lễ như lễ canh tạ ngày xưa.”
Phương Khinh Trần rốt cuộc ngồi thẳng dậy, đây là ý kiến do tên đần nào dâng thư thế. Tuy nói tại quốc gia nguyên thủy lấy nông nghiệp làm gốc rễ, thúc đẩy nông nghiệp là một đại sự, nhưng muốn xua hết đám văn võ bá quan ăn ngon uống cay xuống ruộng làm việc, không phải là đắc tội với văn võ cả triều rồi sao?
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng: “Ta thấy quan viên kia chẳng qua là thuận miệng kiến nghị, chắc là muốn bày tỏ thái độ tích cực một chút, vốn không ngờ sẽ cho phép, kỳ thật…”
Kỳ thật y cũng chưa hẳn muốn cho phép, chỉ là tiểu Hoàng thượng kia bỗng nhiên nhiệt tình, tự mình muốn đổi ba đường cày thành bốn, thần tử khác đâu thể không biết xấu hổ chỉ xem mà chẳng làm gì.
Phương Khinh Trần rờ rờ mũi, rốt cuộc tỉnh lại, nghe ra chút ý vị, hơi do dự nói: “Ta… Ta không tính là một triều đình bá quan chứ!”