[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 89 : Hữu tâm vô lực
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Hành vi tự tiện chiếm trước vị trí nhận lễ của Tần Húc Phi này của Phương Khinh Trần, tất nhiên là rước lấy một trận chê trách. Trong mắt không ít người Tần đều lộ ra địch ý rất sâu, quan viên Sở quốc cũng âm thầm cảm thấy Phương Khinh Trần lỗ mãng. Bách tính lại chẳng quản nhiều như vậy, thầm cảm thấy thật là thống khoái.
“Vẫn là Phương hầu giành thể diện cho Sở quốc chúng ta.”
“Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà phải để người Tần đứng nhận lễ bên cạnh Hoàng thượng, đại lễ vốn nên dâng cho Phương hầu mà.”
Trong tiếng nghị luận rì rầm ồn ào, Tần Húc Phi trấn định tự nhiên chỉ huy nhân mã lên đường về cung, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chính chủ đã không phát tác, người bên ngoài cũng chỉ đành làm như vô sự, theo về cung, sau đó đều tự phân tán về phủ, tắm rửa nghỉ ngơi thân tâm làm nông cả một ngày đã mỏi mệt tột cùng.
Tần Húc Phi sau khi nhất nhất giải quyết bao nhiêu việc rườm rà trong tay, lúc này mới bớt thời giờ, ra khỏi phủ, chậm rãi bước đi.
Thiên lao.
Lao ngục cấp cao nhất, vẫn là lao ngục, vẫn tràn ngập thứ mùi hôi thối và máu tanh gay mũi.
Tần Húc Phi còn chưa đến trước cửa hình phòng, đã nghe thấy tiếng chửi rủa vô cùng thê lương cực kỳ chói tai kia từ xa xa truyền đến.
“Đám chó Tần các ngươi! Tội ác tày trời! Các ngươi sẽ có báo ứng! Có gan thì các ngươi cứ giết ta đi, chó Tần! Huyết tính và chí khí của người Sở quốc, các ngươi không giết hết nổi đâu!”
“Câm miệng!” Tiếng quát phẫn nộ, tiếng roi thịt bốp bốp đan xen.
“Đám vô lại mượn chết kiếm danh các ngươi, không chấp nhận được lão bách tính sống vài ngày yên ổn sao? Ta phi! Ngay cả đại anh hùng Phương Khinh Trần của các ngươi cũng quyết định ngăn cản ngươi, ngươi còn…”
Nghe thấy một tiếng cười sang sảng xa xa truyền đến trong trời đêm, Phương Khinh Trần mi mắt không động, chỉ tiện tay ném, vò rượu to tướng kia liền mang theo lực lượng cuồng dã phá hủy hết thảy bay đến.
Tần Húc Phi đồng dạng mắt không chớp một thoáng, tùy tay đón lấy, gió mây ngừng lại, tiếng kình phong gào thét chợt yên tĩnh, nửa vò rượu không hề chảy ra một giọt, y tiện tay giơ vò rượu lên cao dốc xuống, rượu trút như suối, dốc hết vào miệng. Y uống say sưa, hoàn toàn không để ý ngực áo đã ướt đẫm.
Lãng phí đúng là lãng phí, nhưng không thể không thừa nhận, lãng phí như vậy, thật là quá thống khoái!
Rượu nóng vào họng, máu nóng tuôn trào, trong tiếng cười dài, Tần Húc Phi xách vò rượu rảo bước đến gần, ngồi xuống trước mặt Phương Khinh Trần, cười nói: “Phương hầu ngoại trừ uống rượu thì không còn biện pháp nào khác để giết thời gian?”
Phương Khinh Trần thoải mái hỏi lại: “Nghị Chính vương ngoại trừ không mời tự đến, trèo tường lẻn vào, không còn phương thức bái phỏng khác bình thường một chút?”
Tần Húc Phi cười to: “Ta chẳng qua là muốn đến cảm ơn Phương hầu ban ngày đã tương trợ tương cứu, lại ngại nửa đêm canh ba quấy rầy người trông cửa.” Y cười liếc Phương Khinh Trần: “Không phải người người đều như Phương hầu, có thể ngày ngày nửa đêm không nghỉ, một mực uống rượu trong hoa viên. Chẳng qua cảnh trí hoa nguyệt này có đẹp hơn, chỉ sợ cũng không chịu nổi thưởng tới thưởng lui như thế.”
Phương Khinh Trần không chút để ý hỏi: “Nghị Chính vương cũng không cần khách sáo với ta, tương cứu làm sao nói được. Chỉ bằng thân thủ của người kia, nào đả thương được ngươi. Ta chỉ không muốn để người kia làm lớn sự tình, thuận tay giúp ngươi che giấu một chút, dùng chân khí xung kích kinh mạch, khiến cho không thể hoạt động, không thể ra tiếng, im hơi lặng tiếng xong việc này, dù sao so với để hắn làm ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, trước mặt mấy vạn người gầm rú giết chó Tần cũng dễ coi hơn nhiều.”
Tần Húc Phi ánh mắt chợt sửng sốt: “Phương hầu có biết, hắn nói ngươi như thế nào?”
Phương Khinh Trần nhếch khóe miệng: “Còn có thể mắng gì? Giặc bán nước, đồ phản bội, Sở gian thế thôi. Sẽ chẳng có lời gì dễ nghe.”
Y bật cười: “Những lời khó nghe hơn khi ta muốn thúc đẩy việc nghị hòa đã sớm bị nho sinh thanh lưu nghĩa sĩ các nơi mắng hết rồi. Muốn làm việc thì nhất định sẽ bị người mắng, nếu muốn không có ai chê trách, vậy thì cứ học ta trên lễ canh tạ, đừng làm gì hết.”
Y nhìn Tần Húc Phi, lắc đầu: “Nghị Chính vương, ngươi và ta, đều không phải là kiểu người lựa chọn không làm gì, chẳng qua, dường như ngươi để ý hơn ta.”
Tần Húc Phi không nói gì, xách vò rượu tiếp tục dốc từng ngụm lớn. Sau mấy ngụm, vò rượu bị hai người vừa uống vừa lãng phí này đã hết sạch. Y tiện tay dùng sức ném vò rượu không kia sang bên cạnh, trong tiếng vang giòn, vò rượu nặng nề nện xuống đất vỡ tan tành!