[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 94 : Dưới chân thiên tử

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Trong trà lâu mới mở ở phố tây này, lầu trên lầu dưới, bận bịu qua lại đều là nữ tử nông gia. Ngoại hình tuy nói đều là bình bình, nhưng trong ngôn hành cử chỉ, tự có một luồng khí trong lành chất phác của con nhà nông, cũng làm cho người trong kinh thành thấy mới mẻ.



Lâu được, người được, trà càng được hơn. Cho nên trà lâu này mặc dù khai trương chưa lâu, việc buôn bán lại cực kỳ tốt.



Đương nhiên, một tòa trà lâu buôn bán quá tốt, có thể an an ổn ổn đứng trên đường tây tấc đất tấc vàng này, cũng đã nói rõ trà lâu nhìn qua đậm mùi hương dã này, tuyệt đối không phải thật do hương thân thôn phu nào đó mở. Không có chút bối cảnh bổn sự, sao có thể yên được những nhân vật các mặt, những nha môn lớn nhỏ đó.



Đương nhiên nữa, nếu chủ nhân trà lâu là cùng hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, Phong đại thống lĩnh uy phong bát diện kia của chúng ta, dính dáng chút nhân thân nhân cố, cho dù là thân thích tám sào không tới, có kim diện của Phong đại nhân đảm bảo, có thể đứng an ổn ở phố tây này, cũng là lý đương nhiên.



Bên trong những quan phủ chuyên thò tay gõ gậy trúc với thương gia ở kinh thành đó, đều chuẩn xác truyền lưu vào tin tức đường nhỏ, nói trà lâu này và Phong đại nhân quan hệ không phải kém. Bản thân Phong đại nhân với điều này lại kín miệng như bưng, chắc cũng là muốn tránh điều tiếng, y thậm chí rất ít đến thăm nơi đây. Bất quá, trợ thủ đắc lực đệ nhất của Phong đại nhân, An Vô Kỵ An đại nhân gần đây điều về kinh thành, lại vô cùng thích trà xanh nông gia nơi này. Ba ngày hai đầu, hễ rảnh là ưa chạy đến bên này.



An Vô Kỵ rời xa kinh thành ngần ấy năm đã trở lại. Nhậm chức lại ở ty hành nhân tương đối độc lập, ngày thường không hay qua lại với những nha môn lớn nhỏ kinh thành này. Thực quyền của hắn tuy lớn, trên danh hiệu lại chẳng qua là một phó chức không gây chú ý. Trong chốn kinh thành tùy tiện hắt một chậu nước ra đường là có thể giội ướt ba quan viên này, thật sự không tính là gì.



Bởi vậy, hắn lượn tới lượn lui trong kinh thành, ngựa quan kiệu quan tới tới lui lui trên đường, lại hiếm khi gặp một người quen có thể gật đầu chào hỏi một tiếng. Cho nên, An đại nhân hắn ra ra vào vào trà lâu này, cũng không thể nói là dễ chú ý lắm. Chỉ qua một thời gian, hắn đã vô cùng thân quen với chủ sự trà lâu Thanh cô nương.



Hôm nay tiết trời trong lành, gió mát nắng ấm, An Vô Kỵ, An đại nhân, An công tử của chúng ta, lại phe phẩy cây quạt căn bản không cần, chậm chạp dạo bước vào trà lâu.



Vừa vào cửa, bốn phương tám hướng đã có không ít nữ nông gia hầu trà vồn vã chào hỏi: “An đại nhân.”


Buồn bực quá, An Vô Kỵ đen mặt trầm giọng nói: “Dung tiên sinh, ngài đang làm trò gì đây?”



Thời gian này hai người thường xuyên tiếp xúc, thái độ của hắn với Dung Khiêm cũng buông lỏng rất nhiều, không như ngày trước thuần là phân trên dưới. Hắn đã có thể sửa Dung tướng gọi thành Dung tiên sinh lưu loát như thế, vậy thì ngẫu nhiên thái độ không khách khí, dùng chất vấn biểu đạt bất mãn của mình, cũng liền trôi trôi chảy chảy.



Dung Khiêm buông tay: “Ta đã vào kinh thành, chung quy không thể vĩnh viễn ru rú trong nhà không ra ngoài. Kinh thành lắm người nhiều miệng, quen biết cũ cũng nhiều, tuy nói bộ dáng của ta hiện tại đã thay đổi rất nhiều, đâu dám cam đoan sẽ không bị ai nhận ra, cho nên trực tiếp ra ngoài luôn không ổn. Mấy ngày nay nhàn rỗi vô sự, ta bèn loay hoay mấy bộ râu giả, coi có thể che lấp khuôn mặt hay không.”



Dung Khiêm cười nghiêng người chỉ chỉ cái bàn phía sau, y hơi nhường ra bên cạnh như vậy, tầm mắt An Vô Kỵ liền không bị ngăn trở nữa, vừa nhìn đã thấy, trên chiếc bàn phía sau Dung Khiêm, phong phú đủ kiểu, chủng loại đủ cả. Có cực kỳ bình thường, cực kỳ thoải mái, đủ các loại… râu?



“Ngươi coi loại nào thích hợp với ta?”



An Vô Kỵ xụ mặt bước vào, vẻ mặt chán ghét nhón từng chuỗi gì đó lên nhìn kỹ. Râu đen, râu bạc, râu hoa râm, râu xám, ba cọng râu dài lưa thưa, râu quai nón dày đẹp chấm ngực, ria ngắn, râu dê, râu tơ dán mặt, quả thật là cần gì có đó. Khác thường nhất lại là hai túm râu thoạt nhìn hoàn toàn giống lông mày Dung Khiêm. Nếu không phải lông mày Dung Khiêm vẫn đang hoàn chỉnh, hắn khẳng định sẽ cho là y tự cạo lông mày của mình làm thứ này. Nếu dán lên mặt, không phải sẽ thành người có bốn đường lông mày?



“Không cần chọn, ta thấy bộ vừa rồi tiên sinh đeo là thích hợp nhất, cam đoan chẳng ai nhận ra nổi.” An Vô Kỵ hơi nghiến răng nghiến lợi. Dung Khiêm người này, trời sinh nên là bộ dáng gì, ấn tượng của mọi người sớm đã ăn sâu bén rễ. Hiện tại An Vô Kỵ cảm thấy, cho dù là thân sinh phụ mẫu của Dung Khiêm hồn rời hoàng tuyền đến thăm con mình, cũng chẳng nhận ra cái tên râu quai nón kín mặt này.



Về phần những mật thám ngày ngày tay cầm bức họa, phát hiện người cụt một tay là nhìn chằm chằm nửa ngày trời đó, còn cả Hoàng thượng đã phái những người đó đến các nơi danh sơn đại xuyên tìm Dung tướng, cho dù là cùng Dung Khiêm đã gắn râu giáp mặt cọ vai mà qua, sợ rằng nằm mơ cũng chẳng ngờ được y chính là cái người họ muốn tìm kia.



Nghĩ Dung Khiêm về sau có thể sẽ ba ngày hai đầu diện mạo này, đeo bộ râu to sụ kín mặt, ở trên đường cái nghênh ngang đi đông dạo tây, nhàn nhã nhìn ngang ngó dọc, nghiên cứu tình hình phát triển dưới chân thiên tử này… An Vô Kỵ có cảm giác khó chịu như sâu róm bò khắp người.