[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 97 : Giữa tình và lý
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Dung Khiêm nói y không yên lòng, An Vô Kỵ thoáng ngẩn ra, nhìn y lăng lăng một hồi, mới nói: “Hoàng thượng đã không còn là trẻ con. Tuổi này, cho dù y năm đó không có… Cũng đã có thể tự chấp chính. Quyết đoán sát phạt khi chính biến trước đây, thủ đoạn bình tĩnh khi lý chính hiện giờ, Hoàng thượng đã sớm hiển lộ khí tượng của anh chủ, ngài còn gì không yên tâm nữa?”
Dung Khiêm mỉm cười lắc đầu.
Đúng vậy, hài tử kia đã trưởng thành, nhưng mà, vẫn phải không cầm nổi lòng, lặng lẽ gọi y là hài tử.
Hài tử kia giỏi giang, nhưng mà, vẫn cứ bất tri bất giác đi trù tính thay y, bận tâm vì y.
Ừm, đây chỉ là thái độ bình thường nhỉ. Đó là hài tử y che chở trong lòng trong tay, nhìn lớn lên, đó là đồ nhi y dốc hết tâm huyết, cố gắng dạy ra.
Đây chỉ là tâm ý của phụ mẫu nói chung nhỉ? Vô luận hài tử đã lớn cỡ nào, giỏi giang cỡ nào, trong mắt phụ mẫu, cũng vẫn vĩnh viễn không lớn, vĩnh viễn khiến y nóng ruột nóng gan.
Y thật sự chỉ là, không an tâm được!
Y không thể đi an bài hết thảy thay Yên Lẫm, nhưng mà y chí ít có thể một mực trông nom bên cạnh, chí ít khi hài tử kia quả thật cần mình, y có thể lập tức xuất hiện!
An Vô Kỵ nhìn Dung Khiêm thần sắc dần dần ngơ ngẩn, ánh mắt hơi ảm đạm, nhẹ nhàng nói: “Ta trước nay chỉ trung với quốc, lại lười trung với một quân chủ nào đó. Y là một Hoàng đế anh minh, quyết sách của y hữu dụng cho quốc gia, cho nên dù là đã trải qua hết thảy năm đó, biết rõ lúc trước y đã làm gì, ta vẫn nguyện ý tiếp tục xuất lực vì y. Nhưng mà, Dung tướng! Ngài làm vì quốc gia này đủ rồi! Ngài làm vì y cũng đủ rồi! Tội gì còn phải tiếp tục? Tội gì vì làm cho y dễ chịu một ít, rồi bức bách mình, tra tấn mình tàn khốc như thế? Nếu không phải y, ngài căn bản sẽ không biến thành…”
Dung Khiêm hơi nhướng mày: “Vô Kỵ, ta là Dung Khiêm. Không ai có thể làm chủ việc sinh tử họa phúc của ta, quân chủ cũng thế. Hết thảy của ta đều là lựa chọn của chính ta tạo thành, trước nay không hề liên quan đến người khác. Chính biến như thế, lăng trì như thế, cụt tay cũng là như thế. Đến bây giờ, hết thảy nỗ lực ta làm, cũng vẫn là lựa chọn của chính ta. Ta chưa từng bức bách mình, tra tấn mình. Ta làm, chỉ là những chuyện ta muốn làm, nguyện ý làm, chỉ đơn giản như vậy.”
Nhiều năm về sau, hài tử kia sẽ dùng ánh mắt thế nào để nhìn y, lấy tâm tính thế nào để đối đãi y, quan trọng sao?
Chỉ là trước mắt, chỉ là khi còn lực lượng, còn có thể trợ giúp y, đừng để y sa vào bẫy của người khác, đây mới là chuyện quan trọng!
Tương lai như thế nào, căn bản không có trong cân nhắc của y. Cái gọi là cầu nhân được nhân, cũng chẳng qua như thế. Dù sao ngay cả bị trói lên pháp trường lăng trì, cũng có thể tâm tính rất tốt mà ứng phó, thì dựa vào cái gì, hiện tại lại vì loại sự tình không thú vị này mà thấp thỏm bất an chần chừ bất định chứ.
Thấy Dung Khiêm vẻ mặt ung dung mang theo ý cười, An Vô Kỵ nhìn gì cũng thấy nóng máu: “Ngài, ngài, ngài cho dù không để ý chính ngài, cũng nên nghĩ cho chúng ta một chút. Ngài để một Hoàng đế *** minh lợi hại như vậy, phát hiện thủ hạ y tín nhiệm nhất, kỳ thật vẫn giấu một chuyện y để ý nhất, phát hiện thủ lĩnh mật thám y phái ra điều tra tình báo, kỳ thật vẫn âm thầm điều tra chuyện của y đi báo cáo cho người khác, y sẽ nghĩ thế nào, làm thế nào?”
Dung Khiêm bật cười: “Vô Kỵ, theo tính ngươi, một khi phát hiện Hoàng đế không có sự độ lượng để ngươi tâm phục khẩu phục, tất nhiên là tiêu tiêu dao dao đi đến bóng dáng cũng chẳng tìm ra, những công danh lợi lộc này, làm sao đã ràng buộc được ngươi rồi. Về phần Trường Thanh, với xuất thân công huân của y, còn cả địa vị trong triều, dù tệ hơn nữa thì vinh hoa một đời cũng không ngại, tối đa là không được trọng dụng tín nhiệm thôi. Có lẽ y không ngại chuyện ngẫu nhiên bị ta liên lụy một chút đâu.”
Y nơi này cười thật thoải mái, An Vô Kỵ thì giận đến phẫn uất tràn lòng. Người này nói mới dễ nghe làm sao, trong lòng còn không phải là chỉ lo lắng cho Hoàng đế kia của y, họa phúc của người khác mai sau không phải là y không thèm để ý, nhưng so ra một mực xếp sau!
An Vô Kỵ âm thầm nghiến răng: “Ngài không thèm để ý sự sống chết của bọn ta thì thôi, Thanh cô nương ngài cũng…”
Dung Khiêm cuối cùng nhíu mày lộ ra vẻ không vui.
“Vô Kỵ, ta biết ngươi không thích người kia, nhưng không cần hạ thấp y như thế. Y là ta dạy dỗ ra, độ lượng tấm lòng đảm thức bụng dạ của y ta đều hiểu rõ. Thân là đế vương, có lẽ không thể tránh được phải có một số nghi ngờ và kiêng kỵ, cũng không thể không lựa chọn làm một số việc vô tình, nhưng nếu nói y sẽ hẹp hòi đến mức đi so đo với một thôn cô không hề có lực uy hiếp…” Y giận dữ nói: “Ngươi nhìn như vậy, rốt cuộc là đang hạ thấp y, hay là đang hạ thấp ta?”