Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 100 :
Ngày đăng: 11:04 18/04/20
Chúc các em thi đại học thành công!
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang nghĩ thầm trong lòng : xong rồi, hoặc là bị mắng cho chết, không là bị đánh cho chết.
Vương Mân một bộ nổi giận đùng đùng (trong mắt Tiếu Lang nhìn thấy là như vậy) đi đến, Tiếu Lang theo bản năng rụt lùi về sau một bước.
“Tiểu Tiểu!” Người mà mình chạy khắp nơi tìm kiếm suốt cả buổi tối vừa nhìn thấy mình còn dám “lùi về sau mấy bước”, đây là muốn làm cái gì? Tiếp tục trốn mình sao!? Vương Mân nặng nề kêu một tiếng, sau đó dừng lại nhìn Tiếu Lang.
Tiếu Lang rụt rè đáp lại “Anh…”
Vương Mân xiết chặt hai tay, ổn định lại ngữ điệu của mình, nói “Anh tìm em suốt cả buổi chiều.”
Cả người Tiếu Lang run lên vài cái, liếc mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt thành quyền của Vương Mân, cảm thấy xương sống sau lưng đột nhiên co rút từng trận phát đâu (…), càng nghĩ càng thấy sợ, lại càng lùi dần về sau thêm vài bước.
Vương Mân vừa sốt ruột lại vừa tức giận, nhưng cá tính lại không dễ dàng nổi giận để phát tiết, thế là chỉ có thể dùng khẩu khí kỳ cục nói một câu “Em trốn tránh anh làm gì? Sợ anh ăn em sao?”
Tiếu Lang ủy khuất nói “Không phải anh muốn đánh em cho hả giận sao?”
Dù là Vương Mân vốn định lực kinh người, nhưng cũng bị một lời này của Tiếu Lang làm cho vỡ nát, Vương Mân nhướng thẳng mày, lạnh lùng nói “Có bao giờ anh đánh em hay mắng chửi em chưa?”
Tiếu Lang run rẩy mếu máo nói “Anh bớt giận trước đi…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang nghĩ : ờ thì, đích xác là Vương Mân chưa từng mắng mình một câu hay đánh mình một cái nào, dữ dội nhất cũng chỉ là không để ý tới mình mấy ngày thôi…
Vương Mân cố gắng bình hoãn cơn tức trong ngực, bắt buộc chính mình phải trấn định xuống, khôi phục lại thái độ như lúc bình thường, sau đó xoay người bước đi, nói “Đi về ký túc xá.”
Vương Mân không hề hỏi “Em đi đâu vậy, đi làm cái gì, tại sao không nói với anh lời nào…”, cũng không hề nói bản thân đi tìm Tiếu Lang như thế nào, mà lúc không tìm được thì tâm tình như thế nào, có tức giận hay không… Chỉ thản nhiên nói một câu : về thôi.
Tiếu Lang bĩu môi mếu máo, cảm thấy mình thực sự rất ủy khuất.
Thiếu niên tựa như một cô vợ nhỏ làm chuyện sai trái, nhắm mắt cúi đầu bước đi theo sát sau lưng Vương Mân, mắt nhìn gót chân của Vương Mân, nhích dần lên là bắp chân, đùi (lướt nhanh), thắt lưng, sống lưng, cổ (không dám nhìn lên tóc gáy), nhanh chóng cúi đầu tiếp tục nhìn gót chân…
Cố Thuần với Nhạc Bách Kiêu đều đang ở trong phòng ký túc xá, thấy Vương Mân dẫn theo Tiếu Lang trở lại, đều thở phào một cái.
Nhưng mà Tiếu Lang vẫn là không tránh được bị tên nhanh mồm nhảu miệng như Nhạc Bách Kiêu phê bình một trận “Chạy đi chỗ nào vậy hả ông tướng! Báo hại mọi người tìm cậu suốt nguyên một đêm! Vương Mân chạy đi khắp nơi hỏi người ta xem có thấy cậu đâu hay không, đó giờ lần đầu tiên thấy cậu ta sốt ruột lo lắng như vậy, khiến cả đám cứ tưởng là cậu bị làm sao rồi! Còn có một tháng nữa là thi đại học, làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì a! A, đừng nói là do lần này thi kém nên nghĩ lẩn quẩn trong lòng đi! Bộ bị đần sao, trong lòng không vui thì nói ra với mọi người, chơi cái trò gì mất tích kiểu đó hả…”
Tiếu Lang “…”
Cố Thuần “Được rồi Nhạc Bách Kiêu, ông nói bớt một câu đi! Tâm trạng Tiếu Lang đã không tốt rồi.”
Nhạc Bách Kiêu “Tâm tình tui còn tệ hơn nữa đây này! Đều sắp thi trượt rồi đây này! Thôi mệt, đi ngủ, mai rồi tính tiếp!”
Nhìn nhìn đồng hồ, đã muốn mười giờ rưỡi hơn, quả thực cũng khuya… Tiếu Lang bởi vì trong lòng áy náy nên cũng không mở miệng tranh cãi lại, thành thật ngoan ngoãn đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị ngủ.
Vốn định lấy lòng Vương Mân, để lát nữa hai đứa ngủ chung, nhưng mà không ngờ vừa mới bước vào phòng, liền thấy Vương Mân đã trùm chăn kín mít nằm trên giường, mặt quay về phía tường, có thể thấy rõ người này căn bản không muốn nói chuyện với mình…
☆ ☆ ☆
Vào mấy ngày cuối cùng, việc thức đêm hầu như trở thành phổ biến trong đám học sinh, ai nấy đều hận không thể biến một ngày trở thành bốn mươi tám tiếng.
Ngay cả những người mọi khi vẫn mắc cái tật lề mề thích kéo dài, hay luôn bình tĩnh không hề cảm thấy áp lực, cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương mà thật lòng hơn hẳn, cũng không thiếu có người tối đến ngủ mơ thấy ác mộng, thấy mình vẫn chưa ôn tập xong liền đi vào trường thi, kết quả tệ vô cùng.
Trong thư viện có một phòng tự học chuyên dành cho những học sinh năm ba, đêm nào cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Ngày lại qua ngày, thời gian cứ như dòng nước trôi đi.
Tháng sáu, mặt trời rạng rỡ, trời xanh trong vắt không bóng mây, khoảng cách đến thi đại học chỉ cách hiện tại năm ngày.
Bắt đầu từ ngày hai tháng sau, tất cả học sinh năm ba bắt đầu được nghỉ, toàn thể về nhà chờ, hoặc là tiếp tục ở lại trường tự ôn tập.
Một ngày trước khi bắt đầu nghỉ, tất cả các giáo viên bộ môn mỗi người đều lần lượt tiến hành một khóa huấn luyện tâm lý đối với đám học sinh của mình lần cuối cùng, cũng như hướng học sinh nói lên lời cầu chúc.
Thầy dạy Hóa nói “Đám nhỏ của thầy, liều lĩnh mà xông về phía trước đi, sau khi thi xong rồi có khi mấy thứ mà ông thầy này giảng, mấy đứa đều sẽ quên hết!”
Cô dạy Anh ngữ thì nói “It’s a dream of journey. You will remember only good things when you wake up.” (Đây là một chuyến lữ hành trong mơ, khi em tỉnh giấc, ký ức sẽ chỉ lưu lại những gì tốt đẹp nhất.)
Thầy dạy Vật lý nói “Trước khi thi không nên lôi đề ra mà làm, chỉ cần học thuộc lòng công thức là được.”
Thầy dạy Hóa nói “Chỉ còn vài ngày nữa thôi, cố gắng ăn ngon ngủ tốt, chào đón ngày thi đại học tiến đến!”
Cô dạy Sinh vật nói “Môn Sinh vật chiếm điểm là nhỏ nhất so với các môn khác trong thi đại học, mấy ngày cuối này, các em nên bỏ thời gian xem lại Toán Lý Hóa nhiều hơn.”
(Thầy cô ai cũng đột nhiên trở nên nhân từ ghê ha…)
Thầy dạy Toán mọi ngày vẫn đều nói chuyện tưng tưng, lúc này vậy mà cũng nói vài câu đạo lý “Đời người chính là một hàm số cosin, sẽ có lúc là đỉnh sóng cũng sẽ có lúc là bụng sóng, vài người bước sóng dài, vẫn cứ luôn bước đi trên biên độ sóng tăng dần, hoặc vẫn bước trên biên độ sóng giảm dần. Nhưng có vài người bước sóng ngắn, luôn luôn bước đi trên những biên độ nhấp nhô không ngừng. Nhưng mà, hàm số bước sóng là vô hạn tuần trong một khoảng thời gian không gian hữu hạn, cũng giống như những nhấp nhô không ngừng vô hạn tuần hoàn của sinh mệnh trong hữu hạn một đời người. Không ai có thể giỏi mãi mãi được, mà cũng không ai kém cỏi suốt đời. Thầy hi vọng mỗi người trong số các em đều có thể ở trong kỳ thi đại học lần này, đạt đến một đỉnh sóng trong cuộc đời của mình!”
Cô chủ nhiệm, cũng là giáo viên Ngữ văn nói “Cô thì không có gì để nói hết, thi Ngữ văn hầu hết đều tập trung ở những kiến thức cơ bản, bình thường như thế nào thì thi đại học cũng sẽ như vậy, không khác biệt nhiều lắm đâu, cho nên các em có thể yên tâm… (lược bớt vài ngàn chữ)… Được rồi, lần này coi như là lần cuối cùng nói chuyện với các em, thời gian trôi qua thực nhanh, bất tri bất giác lại phải tiễn bước một đám học trò đáng yêu nữa, nhớ năm đó cô dạy đám học trò khóa XX, bây giờ… (lược bớt vài ngàn chữ)… Rồi, cô cũng không có gì để nói nữa, một câu cuối cùng cô muốn nói với mấy đứa đang yêu sớm…”
Khi nói chuyện, cô chủ nhiệm giống như vô tình cố ý quét ngang tới chỗ Tiếu Lang cùng Vương Mân, khiến Tiếu Lang hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Cô chủ nhiệm “Qua năm ngày nữa là sẽ thi đại học rồi, đứa nào đang yêu đương thì đừng có chia tay, tránh vì thất tình khiến cho tâm trạng bị ảnh hưởng, còn đứa nào đang thầm mến ai đó cũng khoan bày tỏ với người ta đã, tránh để bị từ chối ảnh hưởng tâm trạng.”
“…”
“Ha ha ha ha…”
Đang yêu nhau thì đừng có chia tay…
Tiếu Lang âm thầm hoan hô : ye~ vậy là không ai có thể chia rẽ mình với Vương Mân rồi!
“Được rồi, lần này thực sự là câu cuối cùng đây.” Trong tiếng cười chế nhạo vui vẻ của cả lớp, cô chủ nhiệm lớn tiếng nói “Chúc các em thi đại học thành công!”
_____________________