Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 15 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Cậu đúng là nhát gan



☆ ☆ ☆



Tiếu Lang vừa nghe liền nhận ra giọng đối phương, bên kia điện thoại Vương Mân cũng vì vậy mà bất giác gợn nhẹ khóe miệng, nói “Ừ, là tớ, cậu đang làm gì vậy?”



“Mới nãy đang ngủ,” Tiếu Lang cầm điện thoại, thực tự nhiên trả lời lại “Còn ông?”



“Rảnh rỗi không có gì làm, nên mới gọi điện thoại cho cậu, ha ha…” không biết có phải do đang dùng điện thoại nói chuyện hay không, thanh âm của Vương Mân so với lúc bình thường có một loại cảm giác rất khác, rất dễ nghe.



Tiếu Lang đột nhiên hỏi “Làm sao ông biết số điện thoại nhà tui vậy?”



Vương Mân “Hỏi Cố Thuần.”



Tiếu Lang “Ồ…”



Tiếu Mông thấy anh mình cầm điện thoại nghe, còn ngây ngô cười, nhất thời có chút sợ hãi.



Tiếu Lang “Bài tập của ông làm xong hết chưa?”



Vương Mân “Rồi, còn cậu?”



Tiếu Lang ai oán nói “Mới bắt đầu làm thôi.”



Vương Mân “Cậu tính chừng nào trở lại trường?”



Tiếu Lang “Chiều ngày mai đi, còn ông?”



Vương Mân “Tớ đang ở ký túc xá.”



Tiếu Lang “Ha? Sớm quá vậy? Giờ có mình ông ở trong phòng thôi hả?”



Vương Mân “Ừ.”



Thanh âm của đối phương trầm trầm, như có chút thất vọng ủ rũ, Tiếu Lang đột nhiên cảm giác có chút khó chịu trong lòng, muốn nói cái gì đó thì, lại nghe Vương Mân hỏi “Cậu trở lại không?”



Tiếu Lang do dự hỏi “Hôm nay sao?”



Vương Mân “Ừ, về trường học làm bài tập hiệu suất cao hơn.”



Cũng đúng, ở nhà làm chút là cảm thấy lười biếng rồi…



Tiếu Lang nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, dọn dẹp một chút vật dụng cá nhân chờ đến ba giờ rưỡi bắt đầu khởi hành, ngồi xe công cộng đến trường học ước chừng hai giờ hơn, coi như cũng không phải trễ lắm…



Tiếu Lang “Được rồi, đại khái chừng năm sáu giờ là có thể về tới trường.”



Vương Mân “Ừ, tớ chờ cậu.”



Tiếu Lang cúp điện thoại, Tiếu Mông liền hỏi “Hai giờ phải về trường sao?”



Tiếu Lang ừ một tiếng, tất tác ăn mặc cho đàng hoàng liền đi dọn dẹp sách vở cùng với quần áo được giặt sẵn.



Tiếu Mông cực kỳ kinh ngạc, Vương Mân kia rốt cuộc nói những gì a, cư nhiên chỉ một cú điện thoại liền có thể triệu hồi anh hai mình về rồi!?



☆ ☆ ☆




Tiếu Lang “Ông mặc quần áo, nhìn sơ qua thực sự là một chút cũng không thấy được…”



Vương Mân ăn miếng trả miếng, đưa tay nhéo nhéo thắt lưng Tiếu Lang, trêu tức nói “Một đống thịt ba rọi.”



Tiếu Lang kéo kéo chiếc áo ngủ trắng khoác bên ngoài, đưa tay sờ sờ “kê bắp” của mình, nhất thời buồn bực “Uy! Rõ ràng mỗi ngày ông đều ăn giống như tui ngủ giống như tui, còn cùng tui lên lớp học giống nhau, ông lấy đâu ra thời gian để rèn luyện vậy?”



Vương Mân nói “Sáng sớm lúc mới rời giường, thể dục lúc nghỉ giữa tiết, buổi tối trước khi ngủ.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân nằm nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu nhìn Tiếu Lang, mở miệng giải thích “Sau khi thức dậy thì làm động tác nằm ngửa bật dậy chừng năm phút, lúc nghỉ giữa tiết ra sân thể dục, chỗ đó có mấy cái xà đơn xà kép, làm vài động tác đơn giản nâng lên hạ xuống, buổi tối trước khi ngủ hít đất năm phút.”



Tiếu Lang ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, quả thực đúng là Vương Mân có làm mấy cái này, bất quá mấy động tác rèn luyện này đều có thời gian rất ngắn, nếu như không chú ý cẩn thận, căn bản là không có ấn tượng…



Tiếu Lang nắm tay lại, nói như tuyên thệ “Được, từ hôm nay trở đi tui cũng phải rèn luyện cơ ngực cơ bụng!” Dứt lời liền lập tức hành động, một hơi làm hơn năm mươi cái nằm ngửa bật dậy, thẳng đến lúc không bật dậy nổi nữa, lập tức liền nằm vật xuống gối đầu, thở hồng hộc.



Vương Mân cười tủm tỉm nhìn cậu ta, nhắc nhở “Đừng có ngừng, mới một phút rưỡi thôi.”



Tiếu Lang “….”



Ngọ nguậy ngóc dậy làm thêm mười mấy cái, Tiếu Lang cảm giác được bản thân thiếu điều muốn ói ra, khó chịu muốn chết “Mấy, mấy phút rồi…”



Vương Mân “Hai phút rưỡi.”



“…” má ơi, chính mình làm thử mới biết liên tục nằm ngửa bật dậy năm phút đồng hồ có bao nhiêu là bi kịch… Tiếu Lang có chút hổn hển gào lên “Ông làm thử xem!”



Vương Mân tháo xuống đồng hồ đeo tay đưa Vương Mân, sau đó hai tay đặt sau gáy ôm lấy đầu, không vội không chậm bắt đầu làm.



“Một phút… Hai phút… Ba phút…” Tiếu Lang khiếp sợ nhìn động tác của Vương Mân, một cái lại một cái, tựa như là tần suất của máy móc vậy, một chút cũng không thay đổi tốc độ.



Vương Mân nhận thấy Tiếu Lang nhìn mình hoảng sợ, vừa tập vừa dành thời gian nói với cậu “Từ nhỏ tớ đã tập như vậy, lâu dần thành thói quen rồi.”



Tiếu Lang rối rắm, nói “Từ nhỏ? Ông thực sự là có nghị lực a!”



Vương Mân giải thích “Dinh dưỡng sư của nhà bảo, rèn luyện từ nhỏ thì đường nét cơ thể mới có thể trở nên lưu sướng, đợi đến lúc mập ra thịt mới luyện sẽ trở thành mấy kẻ có cơ bắp, nhìn rất là cồng kềnh, hơn nữa còn dễ dàng bị hại ngược lại.”



Tiếu Lang “Giống như Dương Sùng Kiệt vậy hả!? Tên đó thoạt nhìn giống như là mạnh mẽ hơn ông rất nhiều a!”



Vương Mân “Cậu nói sức mạnh sao? Cậu ta gồng tay với tớ, ba lần thua ba.”



“…” Tiếu Lang “Nói vậy tức là sức chịu đựng của ông cũng rất tốt đúng không?”



Vương Mân “Chắc là vậy.”



Tiếu Lang trợn mắt trừng trừng “Vậy tại sao ông không báo danh chạy 10,000m!!”



“Ồ,” Vương Mân chớp chớp mắt mấy cái, nói “Bởi vì lấy huy chương chạy cự ly ngắn (huy chương mà Hoa Hải phát là mạ vàng) tương đối nhẹ nhàng hơn, chạy 100m cùng 200m liền có hai cái huy chương, chạy 10,000m mới một cái, tính ra lỗ.”



Tiếu Lang “%&%¥. . .”



______________________



.