Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 22 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Cậu cũng rất dễ nuôi
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang hoảng hốt nói “A! Ông vầy còn chạy được không đó?”
Vương Mân hít sâu một hơi, nói “Không sao, cố gắng một chút vậy.”
Tiếu Lang “Bày đặt cái gì chứ! Để tui cõng ông, mau lên!”
Vương Mân “…”
“Lúc báo danh tham dự đâu có quy định nào bắt buộc là ông phải cõng tui chạy đâu!” Nhìn biểu tình đầy hoài nghi trên mặt đối phương, Tiếu Lang hùng tâm tráng chí nói “Ông cũng đâu phải gấu, sáu chục ký hơn là cùng…”
Vương Mân “…”
Cả đám C1 hò hét cùng nhau đến chỗ thi đấu chạy tiếp sức, tám người điểm danh xong xuôi, bởi vì là có hai người trao đổi vị trí với nhau, cho nên vốn dĩ tổ của Tiếu Lang cùng Vương Mân chạy áp chót được đổi lại với tổ thứ hai.
Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, Tiếu Lang ngồi xổm người xuống đất, vỗ vỗ lưng của mình, nói “Lên đây đi.”
Vương Mân nói “Đợi lát nữa đi, tổ đầu tiên của tụi con gái chạy vẫn chưa xong nữa mà.”
Tiếu Lang “Còn ở đó mà lằng nhằng nữa! Bảo ông lên đi thì lên đi, đợi đến người ta bắt đầu chạy nữa thì trễ mất rồi!”
Vương Mân chỉ đành phải leo lên nằm úp trên lưng Tiếu Lang. Tính ra thì tỉ lệ dáng người của Tiếu Lang khá là được, lưng dài chân cũng dài, tiếc cái là thân mình có chút mềm mại, Vương Mân cảm thấy có hơi xấu hổ. Bên tai mơ hồ còn nghe thấy xung quanh có người đang nghị luận về mình “Tên kia không phải quán quân chạy nước rút hồi sáng sao? Tại sao chạy này lại để người ta cõng vậy?
“Đứa ở dưới là đứa nào vậy? Tội nghiệp ghê, bị đè dẹp lép rồi…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang thò tay ra sao vỗ vỗ mông Vương Mân vài cái “Xích lên trên một chút.”
Vương Mân nghe lời, nhích nhích người lên trên, ôm lấy vai Tiếu Lang.
Tiếu Lang tiếp tục hướng dẫn “Chân nữa, quấn lấy tui đi, tui không muốn chạy được nửa đường ông lại té xuống đâu.”
Đôi chân thon dài của Vương Mân quấn lấy cái mông của Tiếu Lang, nhìn nhìn tư thế này, đột nhiên nghĩ đến cụm từ “ôm ấp”… (1)
Sau đó, cái gì đó mà ai cũng biết là gì đó ở giữa hai chân, rất là không thành thật mà khẽ giật giật, Vương Mân cúi đầu nhìn Tiếu Lang, chỉ thấy một mảng bả vai cổ trắng nõn, cùng với mấy lọn tóc mượt mà vén bên tai…
Ai, tự dưng có cái cảm giác như mình đang ăn hiếp động vật bé nhỏ nhu nhược a…
Tiếng súng vừa vang lên, trận đấu bắt đầu, hai bên đường băng chạy vang lên tiếng cổ vũ kịch liệt. Tổ hai nữ sinh đứng đầu lao đi về phía trước, người được cõng nắm trên tay một cây gậy màu đỏ.
Vương Mân cảm giác được thân thể Tiếu Lang đột nhiên cứng đờ, đưa tay vuốt vuốt tóc hai bên vành tai Tiếu Lang, nhẹ giọng bảo “Thả lỏng một chút, đừng khẩn trương quá.”
Tiếu Lang “Ừ” một tiếng, hơi hơi khom lưng đứng dậy, bày ra tư thế chuẩn bị xuất phát chạy.
Vương Mân vừa tiếp lấy gậy, Tiếu Lang lập tức xoạt hai chân bắt đầu chạy, cậu chạy không chậm, nhưng là sức chịu đựng lại không tốt lắm, đoạn đường đầu vọt tới quá mau, cho nên đoạn đường sau bị sức nặng của Vương Mân làm ảnh hưởng nên chậm lại một cách rõ rệt…
Vương Mân toàn thân ôm lấy Tiếu Lang, nửa người dưới đối ứng với mông của Tiếu Lang tùy theo động tác chạy của cậu ta mà cọ một cái, cọ một cái… rất nhanh liền cọ ra phản ứng…
Trên mặt Vương Mân vẫn là một bộ bình tĩnh không hề có chút gợn sóng, kỳ thật trong lòng lại khẩn trương muốn chết : không biết Tiếu Lang có cảm giác được hay không…
Đến lúc giao gậy cho tổ sau rồi, hoàn tất phần chạy, Tiếu Lang liền khom lưng chống đầu gối thở dốc “Ông nặng chết đi được…”
Vương Mân giống hệt con bạch tuộc có tám cái vòi, tứ chi quấn lấy người Tiếu Lang chưa chịu thả ra. Trên người thiếu niên có một loại hương vị bất đồng với các nam sinh bình thường khác, tựa hồ là mùi của sữa…
Tiếu Lang đột nhiên kéo tay Vương Mân, nói “Mau xuống coi, ông cứ “cộm cộm” làm tui khó chịu a…”
Còn bàn của Tiếu Lang… ờ thì… có vẻ như là lộn xộn bữa bãi nhất trong đám : khăn tay đã xài rồi vứt lung tung, bút bi dùng xong không đậy nắp, cục tẩy bị xài mòn gần hết chỉ còn lại chút xíu, tập vở bị mở toang…
Tiếu Lang lục trong ngăn kéo của mình, lôi ra một bao cải muối, lại tìm được trên bàn của Cố Thuần một hũ khô bò còn gần phân nửa…
Vương Mân xuống lầu hơn mười phút rồi mà vẫn chưa trở lại, Tiếu Lang chờ có chút nhàm chán, nhìn nhìn cái bàn được thu dọn rất gọn gàn của đối phương, rất là tò mò nha… mấy vật dụng của bị cậu ta dẹp đi đâu rồi…
Tiếu Lang lén lút kéo ra ngăn kéo bàn của Vương Mân, thông qua một cái khe hở nho nhỏ nhìn vào xem xét vật ở bên trong : có vẻ như cũng rất gọn gàng a… mây cuốn sách, một vài cây bút dầu đã dùng hết, a… này là cái gì?”
Lại kéo khe hở rộng ra một chút, Tiếu Lang nhìn thấy một vật màu đen… là máy tính bỏ túi sao?
Ở dưới phần chót vật đen có một hàng tiếng anh màu bạc, Nokia… đây là di động hả ta?
“…!!!” Vương Mân vậy mà lại có di động?
Ở cái loại địa phương này, học sinh trung học có điện thoại di động thực sự là rất hi hữu! Chỉ có mấy đứa mà hoàn cảnh gia đình rất rất là khá mới mua cho con cái mình một cái tiểu linh thông gì đó để khoe khoang mà thôi.
Tiếu Lang vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, lại bắt gặp bên cạnh di động còn đặt một cái bóp da màu đen. Cậu vảnh tai lên cẩn thận nghe ngóng bên ngoài có tiếng bước chân hay không, sau đó cầm bóp lên, thật cẩn thận mở ra nhìn bên trong, ngăn trong suốt không có để hình chụp…
Không thú vị gì hết! Vốn tưởng có thể nhìn thấy ảnh chụp chung của Vương Mân với Liêu Tư Tinh này kia ~~
Không biết tiền nhiều hay không…
Tiếu Lang vạch ra ngăn giữa nhìn vào một cái : một xấp màu hồng… 囧!
Tiếng bước chân trở lại của Vương Mân vang lên ngoài cửa, Tiếu Lang nhanh chóng khép lại cái bóp rồi cất kỹ vào chỗ cũ, kéo ngăn bàn lại, giống như là kẻ vừa mới phát hiện một bí mật vô cùng trọng đại vậy, tim trong ngực cứ đập thình thịch thình thịch.
Vương Mân vào cửa, trông thấy Tiếu Lang ngồi thật nghiêm chỉnh, giống như mấy bé ngoan ở vườn trẻ ngồi chờ để được phát kẹo vậy, hai tay còn rất là nghiêm chỉnh đặt trên đùi…
Tiếu Lang nhìn thấy Vương Mân, lập tức hỏi “Ông làm gì mà chậm chạp quá vậy a?”
Vương Mân nói “Dưới lầu không có nước, tớ phải chờ một chút.”
Tiếu Lang “Ờ… Ờ…” vừa lẩm bẩm, tay lưu loát mở bao bì mì ăn liền ra, tháo gói gia vị bỏ vào xong xuôi, Vương Mân liền rót nước nóng vào.
Vương Mân “Tại sao lại bỏ thêm khô bò vào… cả cải mặn nữa? Không phải nói mì hải sản vị tôm cá sao?”
Tiếu Lang “Hắc hắc, không sao không sao hết, mì hiệu Tiểu Long vị khô bò cải mặn tôm cá hải sản!”
Vương Mân “…”
Năm phút trôi qua, mì ăn liền chín, mùi vị tỏa ra bốn phía, Tiếu Lang vẻ mặt hạnh phúc bưng lấy tô mì bắt đầu gắp mì ăn.
Vương Mân cười nói “Nhìn bộ dạng cậu kìa, giống như là ăn cái gì mỹ vị nhân gian vậy.”
Tiếu Lang hạnh phúc đến lệ tuôn đầy mặt “Mùi tôm cá, thịt bò, cải muối, hành thái, mì sợi, nước lèo…”
Vương Mân cười phá lên, bình thường cậu chưa bao giờ ăn những thứ như mì ăn liền, lần này lại bắt chước Tiếu Lang ăn hơn nửa tô.
Ăn mì xong, Tiếu Lang xoa xoa cái bụng tròn xoa, híp mắt ợ hơi một cái.
Vương Mân nhìn cậu, thật lâu, mới nói “Cậu cũng rất dễ nuôi.”
______________________
(1) Ôm ấp : từ gốc là “bão đối” (抱对)
Mỗi lúc đến giao mùa xuân hè, ở bụi cỏ gần đầm nước, rất thường nhìn thấy những con ếch tiến vào thời kỳ sinh sản hình thành một loại gọi là “bão đối”, ếch đực sẽ ôm lấy con ếch cái, dùng chi trước ôm thật chặt lấy ếch cái.
Này là hành vi không thể thiếu ở giống loài ếch nhái mỗi khi bắt đầu mùa đẻ trứng, khi mà con ếch đực truy đuổi đến chỗ con ếch cái, lập tức tiếng kêu sẽ ngưng lại mà bắt đầu quá trình “bão đối”.