Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 35 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Bị đệ nhất cao thủ đích thân điểm danh
☆ ☆ ☆
Buổi sáng khi lên lớp thì, Vương Mân luôn bị vây trong trạng thái thất thần.
Cậu hồi tưởng lại tối hôm qua mình cùng Tiếu Lang rúc trong ổ chăn ngủ, hai người tay nắm tay, nói những chuyện siêu cấp thiếu dinh dưỡng——
Tiếu Lang “Anh mấy tuổi thì không còn tè dầm nữa?”
Vương Mân “Trong ấn tượng của anh tới bây giờ hình như chưa từng tè dầm trên giường bao giờ quá…”
Tiếu Lang “Xì ~ anh cố ý lựa chọn bắt mình quên đi chuyện xấu chứ gì~”
Vương Mân “…vậy còn em?”
Tiếu Lang “Lần cuối cùng là hồi năm đầu tiên vào tiểu học.”
Vương Mân “Tám tuổi?”
Tiếu Lang “Ừa, nằm mơ a, mơ thấy mình đang đi tè… tè ra thiệt là thoải mái a, sau đó bị cảm giác nóng nóng khiến cho tỉnh…”
Vương Mân nghe xong, buồn cười thành tiếng.
Tiếu Lang “Khi đó em vẫn còn cùng thằng em ngủ chung, cho nên em giả vờ như hông biết gì hết, xoay người qua chỗ khác tiếp tục ngủ, sáng ra lúc mẹ phát hiện, em rất sợ a, cho nên bèn nói là do thằng em tè chứ không phải mình.”
Vương Mân nhẹ nhàng bóp bóp tay Tiếu Lang, cười nói “Em cũng hư như vậy sao, mẹ em có tin không?”
Tiếu Lang “Đương nhiên là không, em vừa nói dối mẹ liền biết ngay…”
Vương Mân “Rồi sau đó?”
Tiếu Lang “Mẹ hung dữ lắm, đánh em một trận, bắt em phải thừa nhận mình sai.”
Vương Mân “Vậy có thừa nhận không?”
Tiếu Lang “Em nói sau này con chừa rồi, không dám đi tè nữa.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang ủy khuất nói “Mẹ lại bảo em không có nhận ra được mình sai chỗ nào, bắt em quỳ tường tự vấn bản thân sai chỗ nào.”
Vương Mân “Đúng, chuyện tè dầm là chuyện em không thể khống chế được, hơn nữa mọi người đều phải đi tiểu, cho nên cái đó không phải là em sai. Em sai ở chỗ nói dối.”
Tiếu Lang dùng đầu dụi dụi vào người Vương Mân, nói “Ừa, lúc đó em vẫn không nghĩ ra được là mình sai chỗ nào hết. Sau đó mẹ mới nói cho em biết, bảo em nói dối là không đúng, còn nữa… không thể để em trai mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, bởi vì em trai chỉ có một, phải đối với nó thật tốt.”
Vương Mân thầm nói trong lòng : anh cũng chỉ có mình em…
☆ ☆ ☆
“Uy, Vương Mân” Nam sinh ngồi ở phía trước dùng tay quơ quơ trước mặt Vương Mân, cắt ngang suy nghĩ của cậu “Cười cái gì ngốc thế?”
Vương Mân “…”
Nam sinh ngồi phía trước “Cái kia… bài tập toán làm xong chưa, cho tui mượn xem lát được không?”
Vương Mân thò tay vào trong ngăn bàn mò tìm quyển bài tập, đưa qua.
Nam sinh nọ lật lật xem một lát, kinh ngạc cảm thán “Trâu bò a… đúng là trâu bò…”
Tiếu Lang ngồi bên cạnh Vương Mân, thần sắc hết sức chăm chú làm bài tập, cậu đã hứa nghe theo yêu cầu của Vương Mân, ban ngày làm hết thảy những bài tập của môn học thuộc khoa học tự nhiên. Nếu như có đề bài nào mà trong năm phút vẫn chưa giải quyết được thì cứ việc bỏ qua để đó.
Vương Mân nói, những lúc bình thường khi chúng ta làm bài tập cũng sẽ nuôi dưỡng trở thành thói quen lúc tham gia cuộc thi–đầu tiên là tốc độ, thứ hai là độ chính xác.
Cùng với việc chấp nhất khăng khăng vào một đề bài không thể giải được đến cùng, không bằng trước hết giải quyết những đề nằm trong khả năng của mình. Cho dù cả một đề thi chỉ có thể làm được một phần ba đi nữa, như vậy liền có thể đảm bảo sẽ lấy được một phần ba điểm rồi. Phương pháp này gọi là lấy điểm thực lực. Tại cùng một cơ sở tri thức, có khả năng lấy được bao nhiêu, là nhờ vận khí của bản thân.
Tiếu Lang cảm thấy lời này của Vương Mân rất đúng, trước đây mỗi lần điểm số không như ý muốn, phần lớn đều do bản thân đụng phải đề bài không biết làm lại liều mạng bám riết không tha mà ra, còn những điểm cơ bản hay lý thuyết có thể đạt được dễ dàng lại vì vậy mà mất hết.
Hiện tại, Vương Mân ngồi kế bên cậu, mỗi buổi chiều đến tiết học cuối cùng chấm dứt, Tiếu Lang đều nhờ Vương Mân giúp đỡ mình giải quyết những nan đề mà mình không đối phó nổi.
Ở phương diện học tập, Vương Mân quả thực phải nói là cực giỏi. Những đề nào Tiếu Lang không làm được, Vương Mân sẽ gom lại tổng kết phân tích hết thảy, sau đó mới phân biệt từng loại đề ra, bắt tay vào giảng giải.
Tiếu Lang cảm thấy thực buồn bực a, Vương Mân cũng là học sinh trung học giống như mình thôi, đều là học sinh với nhau, lẽ ra cậu ta biết gì mình cũng sẽ biết cái đó mới đúng chứ, đằng này Vương Mân gì cũng biết cả là thế nào a…
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “…”
Giây tiếp theo–
『 Loa 』Chưởng Môn Bắc Vân Phái • Dạ Hành Vân : “Phong Hỏa, Hoa Sơn Lôi Trì Đài, một người đến, cho gia gia nhìn cái.”
Bị đệ nhất cao thủ đích thân điểm danh…囧!
Tiếu Lang có một loại dự cảm không may mắn lắm : anh hai của Vương Mân sẽ bị Dạ Hành Vân giáo huấn rất rất là thê thảm…!
◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊
Tiểu kịch trường 005
[ Kết cục của một cái vỏ chai nước khoáng ]
Nước khoáng đóng chai tới tận bốn chữ, gõ tự rất phiền rất mệt, nên gọi tắt nó là nước khoáng đi ha~
Vậy đi, hôm nay chúng ta nói một chút về kiếp sống của một cái vỏ chai nước khoáng đi.
Làm một cái chai nước khoáng, hơn nữa còn là nước khoáng thuộc hàng hiệu cao cấp (Nông Phu Sơn Tuyền), nó thực kiêu ngạo!
Ngay từ ban đầu, nước khoáng quân không rõ ràng lắm tiền đồ về sau của mình sẽ thế nào, nó chỉ biết, nếu Vương Mân đã mua nó, như vậy Vương Mân chính là chủ nhân của nó.
Ngay khoảnh khắc Vương Mân dùng môi chạm vào nó, hấp thu nước từ trong thân thể của nó thì, tim của nó đập thật nhanh, hạnh phúc vạn phần, nó cảm thấy cuộc đời nó như vậy là viên mãn rồi~
Nhưng mà, nước khoáng rất rõ ràng thân phận của mình, nó nhiều nhất cũng chỉ là công cụ, một loại công cụ mang tính nhất thời, nhất là khi nó ở trong tay của một thiếu gia có tiền như chủ nhân của nó…
Cuối cùng, nước khoáng quân bị uống sạch nước, nó phi thường đau khổ, bởi vì chủ nhân sắp sửa vứt bỏ nó…
Nhưng là, Vương Mân lại giữ nó lại! Nước khoáng quân phi thường phi thường cảm động, chẳng lẽ chủ nhân muốn dùng ta một lần nữa sao?
Tối hôm đó, Vương Mân mở ra nắp vặn của nước khoáng, trên tay cầm bình thủy tổng công đại nhân, hướng về phía nó bước đến…
Nước khoáng hoảng sợ nhìn Vương Mân : chủ nhân! Chẳng lẽ ngài muốn rót nước sôi nóng hổi kia vào trong bụng của ta sao? A~ Đừng mà, cầu ngài!! Ta sẽ bị bỏng chết mất!! Ta sẽ bị biến hình mất!! Dung lượng của ta sẽ bị thu nhỏ lại a! Đừng mà a!! Cầu ngài…!
Vương Mân không hề nhìn nước khoáng hai mắt ướt đẫm, lệ nóng doanh tròng cầu xin khai ân, dứt khoát dùng nước sôi đang nóng chậm rãi rót vào.
Nước khoáng nhỏ bé yếu ớt cực kỳ đáng thương, nó gào thét trong yên lặng, bắt đầu biến hình, trừ bỏ miệng chai vẫn còn giống như lúc ban đầu, phần còn lại toàn bộ bị rút nhỏ đi.
Vương Mân lại lột sạch quần áo của nó, cầm lấy nắp chai vặn lại, sau đó dùng khăn mặt lau khô nước bị tràn ra bên ngoài vỏ chai.
Nước co người lại, run rẩy…
Chủ nhân của nó hiện tại không có khả năng chạm vào nó, bởi vì nó rất nóng.
Vương Mân tìn trong tủ quần áo, lôi ra một cái áo lót mỏng sợi cotton, cẩn thận bao bọc nước khoáng lại.
Nước khoáng vừa sợ hãi, lại vừa cảm động, sợ hãi bởi vì Vương Mân tra tấn nó, cảm động chính là bên ngoài thân thể được bao bọc bởi một tầng sợi vải rất rất là mềm mại, rất rất là thoải mái… Nó nằm bên trong “quần áo” mới, yên lặng lưu lại một giọt nước mắt.
Vương Mân quấn áo lót rồi thắt một cái nút, nướckhoáng bị sít sao bao lại bên trong. Nó cảm thấy được rất nóng rất nóng, độ ấm ở trong bụng hoàn toàn không thể tản ra được, nó sắp bỏng chết rồi…
Vương Mân ôm nó, nhưng nó hiện tại không nhìn thấy cái gì cả… Tiếp đó, nó cảm giác mình bị bỏ vào một nơi tối tăm hơn, nhưng lại mềm mại hơn, sau đó, có hai cái gì đó lành lạnh, một trái một phải cách một lớp quần áo chậm rãi sờ sờ nọ.
Nước khoáng cảm động đến muốn khóc, liều mạng đi dụi người lên hai thứ lành lạnh gì đó : a~~~ thật thoải mái~~~ mau giúp ta hạ nhiệt độ đi~~~
Sau đó, độ ấm của nước khoáng dần dần thấp đi, cuối cùng trở lại nhiệt độ bình thường.
Chỉ là, dáng người của nó sẽ không bao giờ khôi phục lại như cũ được nữa…
Buổi tối, Vương Mân lại tháo ra lớp quần áo bên ngoài nước khoáng, nước khoáng hoảng sợ nhìn chủ nhân của mfinh : nó lại bị sử dụng nữa sao??
Vương Mân hất đỏ đi nước lạnh trong bụng của nó, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi một lần nữa rót nước sôi nóng hổi vào, lại một lần nữa bọc nó lại. Nước khoáng bị nóng đến mức lăn lộn khắp nơi trong lớp quần áo của nó… nó thực thương tâm, bởi vì sau này nó không cách nào tồn tại dưới tư cách một chai nước khoáng nữa… Bởi vì, bây giờ nó đã lưu lạc trở thành một cái chai ấm chân…
Giờ khắc này đây, nó bắt đầu không tự chủ được mà chờ mong hai cái chân lạnh lẽo kia đến vuốt ve nó… giúp nó hạ nhiệt độ…
~ END
______________________