Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Thích anh, thật sự thích anh…



☆ ☆ ☆



Nghe Tiếu Lang nói như vậy, trái tim của Vương Mân tựa như bị một luồng điện giật xẹt ngang, khiến cậu run rẩy từng hồi.



Thiếu niên trước mắt, ngoài những thời điểm nổi giận khiến Vương Mân có chút luống cuống tay chân thì, lúc nào cũng muôn màu muôn vẻ sắc thái—— vẻ mặt vui vẻ nở nụ cười, những khi nghịch ngợm, những lúc giả ngây làm trò ngốc nghếch, cả những lần ra vẻ thông minh mà quỷ kế đa đoan… Hay như ngay lúc này đây, giống như chịu ủy khuất cực kỳ, đầu cúi thấp rầu rĩ, tất cả tất cả… đều khiến Vương Mân yêu thích.



Vương Mân không thể nói rõ được, mặc dù khuyết điểm của thiếu niên khuyết rất nhiều, tỷ như rất chậm chạp, ngốc muốn chết lại ngây thơ, nhát gan, đối với những kẻ mạnh hơn luôn toát ra một loại tâm lý kính sợ, lại có phần chút keo kiệt… hết thảy hết thảy, lại không có điều nào khiến Vương Mân cảm thấy chán ghét.



Những khuyết điểm kia… tồn tại trên người Tiếu Lang, tựa như là một lẽ hiển nhiên vậy, giống như chỉ có những thứ ấy, mới là một Tiểu Tiểu đầy đủ sinh động.



Trong lòng Vương Mân bỗng nảy sinh một loại dục vọng, muốn đem thiếu niên giấu đi… hi vọng thiếu niên chỉ thuộc về riêng mình.



“A, miếng thịt ram này làm giống với mùi vị mẹ mình làm ghê!” người nào đó một giây trước vẫn còn một bộ u oán đầy ủy khuất, chỉ lo vùi đầu vào mà ăn, thoắt cái lại toát ra một câu nói như vậy.



Tiếp theo, liền bắt đầu hưng phấn mà kể lại thức ăn của nhà mình thường ngày như thế nào.



Vương Mân thực sự không còn lời nào để nói nữa… rõ ràng cả hai vẫn còn trong tình trạng rối rắm đề tài kia, suy nghĩ của Tiếu Lang lại cứ như vậy biến chuyển một vòng thật lớn.



Quả thực không cách nào đoán được a!



Ai.. thôi vậy, qua rồi, để cho nó qua đi vậy… Lần sau nếu Tiểu Tiểu nổi giận lại tiếp tục phân tích vậy.



☆ ☆ ☆



Còn hai tuần nữa sẽ bắt đầu kỳ thi cuối học kỳ, Tiếu Lang lẫn Vương Mân đều hết sức thật lòng ở lại trường ôn tập.



Mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp, đi học, sau khi tan học thì ăn cơm chiều, trở lại ký túc xá ôn tập, ba điểm một đường, ngày qua thật đơn giản nhưng lại thập phần bận rộn.



Một tuần cuối cùng trước khi thi, Hoa Hải bắt đầu tạm ngưng bố trí bài tập, trên cơ bản đều để các học sinh tự mình ôn tập. Các giáo viên mỗi tối đều tăng ca ở lại phòng giáo vụ đến chín giờ để giải đáp những vấn đề của học sinh.



Vương Mân giúp Tiếu Lang soạn một bộ kế hoạch ôn tập, buộc cậu phải nghiêm khắc dựa theo những điều viết trong đó mà làm theo.



Kế hoạch bao gồm những phần ôn tập nhanh vào buổi sáng mỗi ngày cùng với nửa giờ trước khi ngủ, những môn cần ôn, nội dung, tập trung hết sức đọc nhẩm ba lần những phần tri thức trọng điểm.



Những lúc lên lớp, giáo viên cũng sẽ giảng về phần trọng tâm mỗi môn, giữa mỗi tiết có mười phút nghỉ ngơi, hai người vận dụng thời gian này cùng nhau đi bộ trên hành lang một chút, coi như là thả lòng thần kinh bị buộc chặt.



Ngày cuối cùng của tuần cuối cùng, Vương Mân mượn trở về một bộ đề, tính toán thời gian đâu vào đó rồi cùng Tiếu Lang mạnh ai nấy tự mình làm, coi như thi thử.



Dưới sự giám sát cùng rèn luyện của Vương Mân, tốc độ giải đề của Tiếu Lang được đề cao đáng kể, hơn nữa lực tập trung cũng không dễ bị bên ngoài tác động tới.



Một giờ làm một tờ đề thi, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại tiếp tục làm. Ngoại trừ Ngữ văn, tám môn còn lại cứ một ngày làm bốn đề. Sau khi thi thử xong, Vương Mân cầm hai phần đề thi của cả hai bắt đầu so đáp án. Tiếu Lang hỏi “Như thế nào a?”



Vương Mân nói “Cũng được.”



Tiếu Lang “Em được cỡ bao nhiêu điểm?”



Vương Mân “Toán học cùng Anh ngữ làm không tệ lắm, đại khái khoảng trên 95 điểm… Vật lý cũng rất khá, có một đề mục lớn không làm được?”



Tiếu Lang thành thật nói “Ùa, không biết làm…”



Vương Mân gật gù, tiếp tục nói “Đề thí nghiệm sinh vật đáp có phần rất mơ hồ, như vầy rất có khả năng bị trừ điểm, hơn nữa còn chọn sai hai đề trắc nghiệm. Phần lý thuyết vẫn còn vấp lắm, lát nữa lấy môn Sinh vật ra đọc ba lượt lại đi. Hóa học có một phương trình viết sai, thêm một đề lớn cũng coi như sai. Chính trị, Lịch sử cùng Địa lý không thể đoán được điểm, em viết rất lộn xộn, bất quá không cần lo mấy môn này, chúng ta thi vào trường Đại học là môn tự nhiên chứ không phải xã hội.”[26]



Tiếu Lang “Ồ, vậy còn anh?”



Vương Mân “Không cần quan tâm anh thi được bao nhiêu điểm, điểm của anh cao hơn em là chắc rồi.”



Tiếu Lang “…”


Cái thứ hai là Mộ Dung Vô Địch : “Tiểu Long Nữ, em nhận thức đứa nào làm anh vậy? Là đại thần phương nào a, giới thiệu cho tụi anh quen biết chút đi!”



Cái thứ ba là Sóc Địch : “Anh của nhóc?”



Cái thứ bốn lại là của A Phi : “ Mau trả lời! Mau trả lời anh!”



Cái thứ năm là Băng Lăng : “Long muội muội, anh của em có phải bạn học lần trước tặng chị bộ trang phục đó không?”



“…”



Tiếu Lang lần lượt trả lời lại —



To Băng Lăng : “Ùa, là người đó.”



To Sóc Địch : “?”



To Mộ Dung Vô Địch : “Người đó là của một mình tui, không giới thiệu cho mấy người đâu, hắc hắc hắc!”



To A Phi : “Đúng! Là chồng chưa cưới của tui! Là ông xã của tui! ”



Một đám lại lần lượt trả lời cậu.



Sóc Địch là nhanh nhất : “Không có gì.”



Tiếp đó là A Phi : “Anh sẽ không để tên đó đắc ý đâu! Anh muốn theo đuổi em! Anh sẽ không bỏ cuộc!”



Tiếu Lang trực tiếp phớt lờ luôn A Phi… Nếu cho ông biết tui là con trai, hù chết ông luôn! Còn không bỏ cuộc nữa chứ ~ ngu chết ~!



Mộ Dung Vô Địch : “Nhỏ ngốc này, chơi trò tình anh em nữa a? Còn anh anh nữa! Trực tiếp gọi luôn ông xã đi cho rồi.”



Tiểu Long Nữ : “ vẫn chưa kết hôn mà, không dám gọi ~”



Mộ Dung Vô Địch : “Ha ha, tới lúc đó nhớ chia kẹo cưới nha.”



Cuối cùng là Băng Lăng : “Tên đó đối với em chắc là tốt lắm ha, Long muội muội thật hạnh phúc, phải hết sức quý trọng nha!”



Tiểu Long Nữ : “Ùa, cảm ơn Tiểu Băng tỷ tỷ!”



Sau đó lại chơi thêm chừng mười phút, hai người cùng lúc đi về.



☆ ☆ ☆



Trở về trường rồi, Tiếu Lang bắt đầu nôn nao muốn chết chờ mong thứ hai mau đến, thứ hai liền có thể biết được thành tích thi cuối kỳ! Hi vọng có thể vào năm hạng đầu!



Tiếu Lang hai tay chắp thành chữ thập : anh phù hộ em thi vào năm hạng đầu nha!



Lúc này Vương Mân đang trong phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên hắt xì một cái “…”



Quả nhiên là thời tiết càng lúc càng lạnh sao? Ai… sắp nghỉ đông, vậy là phải tách ra khỏi Tiểu Tiểu gần một tháng rồi…



Vương Mân để mặc nước ấm từ trên cao chảy ra tuôn xuống, dội rửa thân thể vẫn còn ngây ngô của mình. Cậu nhắm lại hai mắt, hồi tưởng lại những đoạn thời gian khoái hoạt ở cạnh Tiếu Lang, hình như… lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ, mới có cảm giác không hoan nghênh ngày nghỉ như bây giờ…



Mau trưởng thành đi, như vậy là có thể ở bên cạnh nhau mãi, tốt đẹp biết bao…



Vương Mân nghĩ như vậy, cảm giác được hạ thân… tựa hồ có chút nóng lên.



Cậu hoang mang nhìn xuống hạ thân của mình, nơi kia… trong lúc bất tri bất giác, đột nhiên ngẩng dậy…



______________________