Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 51 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Vẫn còn chưa trưởng thành cho lắm



☆ ☆ ☆



Vương Mân “Đi bơi? Ở đâu?”



Tiếu Lang “Bên Thành Bắc nè, mới mở một hội quán bơi lội, không biết anh có tiện chạy qua đây không nên…”



Vương Mân “Được, anh qua, lúc nào?”



Tiếu Lang “Ngày mai a, mười hai giờ tới nơi, định là bơi cả buổi chiều luôn.”



Vương Mân “Bên đó có chỗ nào kiến trúc đặc thù chút không? Hẹn một địa điểm để họp mặt trước.”



Tiếu Lang “Anh biết Cung văn hóa thanh niên của thành phố không?”



Vương Mân “Chờ lát, anh đi hỏi đã.”



Tiếu Lang cầm điện thoại chờ một lát, qua hơn mười giây, mới thấy Vương Mân trở lại, nói “Ừ, ở đó chờ anh đi.”



Ngày hôm sau, trước thời gian hẹn mười phút, Vương Mân đã đến địa điểm định sẵn đứng chờ.



Tiết trời cuối tháng tám, nắng nóng cực độ, Vương Mân mặc trên người áo ngắn quần short, trên tay còn vác theo một cái túi thể thao.



Đúng mười hai giờ, thấp thoáng xa xa, Vương Mân trông thấy hai thiếu niên đang hướng về phía bên này bước đến, một trong hai người chính là Tiếu Lang.



“Vương Mân——” Tiếu Lang gấp gáp chạy tới “Ông tới sớm ghê a!” cậu kêu tên Vương Mân thay vì kêu anh, bởi vì có người ngoài (?) ở đây.



Vương Mân đưa mắt nhìn người còn lại đi theo Tiếu Lang, có chút nghi hoặc hỏi “Đây là..?”



Tiếu Lang vỗ vỗ bả vai người nọ, nói “Em tui, Tiếu Mông.”



Tiếu Mông thuận thế chào hỏi “Hi~”



Vương Mân cùng Tiếu Mông bắt tay “Chào em, anh là Vương Mân.”



Tiếu Mông “Biết na, kính đã lâu rồi~”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân “Nghe nói em đang học Nhất Trung?”



Tiếu Mông có chút ngại ngùng cười “Dạ, sơ trung anh cũng ở Nhất Trung đúng không? Em có cần gọi anh là học trưởng không?”



Vương Mân “Không cần câu nệ quá, gọi anh Vương Mân cũng được.”



Tiếu Mông “Anh so với em lớn hơn, em gọi anh là Mân ca đi.”



Tiếu Lang : thái độ cung kính của Tiếu Mông là chuyện gì xảy ra? Đãi ngộ khác biệt sao?



Tiếu Lang cầm phiếu vào hội quán bơi lội, lật đi lật lại, bắt gặp bản đồ chỉ dẫn đến hội quán bơi lội “Hướng nào là bắc a?”



Tiếu Mông chỉ chỉ bên trái “Bên này nè.”



Tiếu Lang “Sao tao cảm thấy bên phải mới là đúng a.”



Vương Mân nói với Tiếu Mông “Bên trái mới đúng, đừng nghe anh của em, tên này mù đường.”



Tiếu Lang “…”



☆ ☆ ☆
Cảm giác ngượng ngùng này cũng tồn tại giữa Tiếu Lang và Vương Mân, chẳng qua, ngượng ngùng giữa hai người bọn họ, so với ngượng ngùng giữa những người khác với nhau, có một chút… một chút bất đồng.



Tựa như thiếu niên mới nếm trải mối tình đầu, một ngày không thấy nhau, liền nhớ nhung đến hoảng hốt, nhưng nếu đột nhiên lại gặp nhau, liền không biết phải làm sao mới đúng.



Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu đại khái tình hình học kỳ một của năm học thứ hai cho cả lớp, lại phân phối vài nam sinh đi lĩnh sách giáo khoa mới. Vương Mân cùng Tiếu Lang đều nằm trong đám nhân viên khổ sai. Có điều lần này, Vương Mân cực kỳ tự nhiên giúp Tiếu Lang cầm bớt một ít, mà Tiếu Lang cũng không hề nhăn nhó, rất đương nhiên hưởng thụ quá trình đối phương chiếu cố mình.



Giữa trưa, cùng nhau đến căn-tin ăn cơm, Tiếu Lang nhìn xung quanh đám chim non hưng phấn ríu rít, cảm khái hàng ngàn hàng vạn “Bọn họ thoạt nhìn rất đơn thuần a, tuổi trẻ tốt biết bao…”



Vương Mân nói “Năm trước trong mắt đám đàn anh đàn chị, chúng ta chắc cũng giống vậy…”



Tiếu Lang nhai một hơi thức ăn, nói “Chúng ta ngây thơ tới vậy sao?”



Vương Mân “Em có, còn anh thì không.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân nói “Anh còn nhớ rõ năm ngoái, lúc vừa mới quen biết em, lúc đó em thực sự ngốc muốn chết luôn, giống như là đứa bé vừa mới tiếp xúc với thế sự vậy, đối với bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy mới mẻ, chuyện nhỏ như hạt đậu cũng kinh ngạc há hốc mồm.”



“…” Tiếu Lang phản bác lại “Nè nè, anh đừng lo nói em thôi, em cũng nhớ rõ nha, mới đầu lúc quen biết anh, cảm giác lúc đó của em là, tên này thực sự rất chảnh nha, bày đặt thâm trầm cái gì a, nữ thần Liêu Tư Tinh của mình cư nhiên lại là bạn gái của tên này, lúc đó, thực sự là cảm thấy anh hoàn toàn không xứng với nhỏ chút nào!”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “Thật không ngờ bây giờ mình lại cùng với người như vậy trở thành bạn thân, nhân sinh thực sự là đầy ắp chuyện khó tin mà có thực!”



Vương Mân “Anh cũng không ngờ mình lại nhận một đứa khờ muốn chết như em là em trai nữa.”



Tiếu Lang “Anh mới khờ muốn chết ấy!”



Vương Mân “…”



Hai người nói chuyện một lúc, cũng dần lấy lại được cảm giác ở cạnh nhau như lúc trước.



Buổi tối hôm đó, bốn thành viên của phòng ký túc C1-042 tiến hành buổi dạ đàm đầu tiên kể từ lúc bước lên năm hai, cả bốn người cùng nhau chia sẻ hoạt động những ngày hè của mình.



Nhạc Bách Kiêu nằm trên giường, thở dài “Ai, nhanh quá đi a, thoắt cái lên năm hai rồi…”



Tiếu Lang “Phải đó.” Quả thật rất nhanh, cảm giác chuyện thi vào Hoa Hải giống như mới ngày hôm qua.



Nhạc Bách Kiêu nói “Lúc này trong lòng tui đã tồn tại cảm giác lo lắng thi Đại học rồi!”



Cố Thuần 囧 nói “Cảm giác kia của ông có sớm quá không! Đừng hù người ta chứ!”



Nhạc Bách Kiêu nói “Người ta đúng là cái giống bị coi thường mà, những lúc học thì cứ ngóng trông được nghỉ, chờ đến lúc nghỉ rồi, lại đặc biệt khát khao chờ khai giảng!”



Cố Thuần cùng Tiếu Lang đều phụ họa gật gù “Đúng đó, tui cũng cảm thấy như vậy!”



Vương Mân “Tại sao tớ không có loại cảm giác này?”



Mọi người “…”



Vương Mân “Tớ còn rất ghét nghỉ hè nữa kìa, nếu ngày nào cũng đi học thì hay rồi.”



Cố Thuần khoa trương gào rú lên một tiếng thống khổ “Bộ ông là người máy sao? Ngày nào cũng đều học bài lên lớp, tuyệt đối sẽ chết người đó!”



Vương Mân không trả lời, kỳ thật cậu không biết nên làm gì những lúc được nghỉ học, mặc dù có bóng rổ để chơi, nhưng không phải là ngày nào cũng chơi, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, liền phải phụ giúp việc trong nhà, mà việc này thực sự làm cậu rất đau đầu.



Vả lại, kỳ nghỉ kết thúc, vừa mới khai giảng vào, mấy đứa bạn học vốn dĩ quen thuộc gặp lại nhau đều giống như phải làm quen lại lần nữa, điều này khiến Vương Mân cảm thấy có chút mâu thuẫn.



Tuy là chỉ cần mấy ngày sau, mọi thứ sẽ chậm rãi trở lại như cũ, nhưng giai đoạn làm mọi người lẫn nhau xấu hổ rồi lại một lần nữa quen thuộc lẫn nhau, làm cho Vương Mân cứ có loại cảm giác trí nhớ bị trộm đi mất…