Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 53 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Con gái nhà giàu trong truyền thuyết



☆ ☆ ☆



Ngay lúc Vương Mân liếm cổ mình, Tiếu Lang chợt có ảo giác giống như được hôn.



Hai gò má nóng bừng, không biết là do đầu lưỡi của Vương Mân thấp nóng, hay là do mặt mình nóng lên.



Tiếu Lang hơi nghiêng đầu, cũng bắt chước đáp lại hôn Vương Mân.



Có lẽ là để che giấu nỗi ngượng ngùng trong lòng, cũng có thể đơn thuần chỉ là do bản năng thôi thúc. Tùy theo tư thế của cả hai người lúc này, nụ hôn đáp trả của Tiếu Lang vừa vặn in lên trán của Vương Mân.



Vương Mân “…”



Tiếu Lang hôn xong, ngẩn ngơ nhìn Vương Mân, ánh mắt ngập nước, thuần khiết tựa như hài đồng.



Tiếu Lang của giờ phút này đây, kích thích một đoạn trí nhớ xa xôi trong lòng của Vương Mân…



Trước đây rất lâu, Vương Mân từng nuôi một con chuột lang, vừa mới tiếp xúc tâm trí phòng bị của nó rất nặng, vẻ mặt đầy hung dữ, lại còn có thể cắn người, đợi đến khi quen thuộc rồi, thi thoảng còn chủ động nhào đến ôm ngón tay của mình liếm cắn…



Tiếu Lang tự mình chịu ủy khuất liền yên lặng tránh né, đề phòng, giận chó đánh mèo, đến sau khi bị trấn an thì ngoan ngoãn, lại vô cùng thân thiết, ỷ lại cùng lấy lòng, quả thực không khác gì so với con chuột lang kia…



Vương Mân khe khẽ nở nụ cười.



Tiếu Lang không biết Vương Mân đang mỉm cười cái gì, chỉ cảm thấy Vương Mân mỉm cười, tâm tình của mình cũng bắt đầu tốt hơn…



Cậu dùng đầu mình đẩy đẩy trán Vương Mân, Vương Mân lại dùng môi khẽ chạm vào hai gò má Tiếu Lang. Tiếu Lang muốn hôn đáp lại, Vương Mân lại khẽ cười đưa tay đẩy ra “Được rồi, được rồi, em dụi dụi làm anh nhột a.”



Hai người dựa vào nhau, Tiếu Lang hỏi “Anh cùng Liêu Tư Tinh đi đâu làm gì?”



Vương Mân “Ngồi tán gẫu một chút.”



Tiếu Lang “Thấy vui không?”



Vương Mân nghĩ nghĩ, nói “Anh không biết làm gì để dỗ tụi con gái vui vẻ.”



Tiếu Lang “Đó là bạn gái của anh, đối với nhỏ tốt là phải theo bản năng chứ?”



Vương Mân nói “Tư Tinh rất hiểu chuyện, sẽ không đưa ra những yêu cầu bốc đồng.”



Tiếu Lang chớp chớp hai mắt, không nói chuyện.



Tiếu Mông có bạn gái (nghe đồn), Vương Mân cũng có bạn gái, liền mỗi mình không có.



Giờ phút này đây, Tiếu Lang cũng bắt đầu âm thầm khơi dậy ý niệm tìm một người bạn gái trong đầu.



Mà cũng không ngờ, ý tưởng nhân lúc nhất thời xúc động về vấn đề mặt mũi mà muốn quen bạn gái hẹn hò, thế nhưng trong mơ hồ như lại có chút manh nha phát triển thành sự thật.



Cơ hội này, là do Tiếu ba cùng Tiếu mẹ đưa cho.



☆ ☆ ☆



Buổi chiều thứ bảy, Tiếu Lang trở về nhà, Tiếu Mông liền nói cho cậu biết, ba mẹ hồi chiều gọi điện thoại về nhà bảo, tối nay cả nhà phải ra bên ngoài dùng cơm, bảo hai anh em ăn mặc dễ coi chút, đừng lôi thôi lếch thếch quá.



Tiếu Lang cùng Tiếu Mông thay một bộ đồ bình thường cùng kiểu với nhau, Tiếu Lang mặc đồ màu trắng, còn Tiếu Mông thì mặc màu đen, cả hai anh em chưng diện lên quả thực cũng rất điển trai~



Dặn dò phải ăn mặc chính thức như thế này từ Tiếu ba Tiếu mẹ vẫn là rất ít khi thấy, bình thường nếu không phải ngày gì đặc biệt, cả nhà cũng không mấy khi ra ngoài dùng cơm.



Sáu giờ tối, Tiếu ba Tiếu mẹ chạy xe du lịch trở về tiểu khu đón hai đứa nhỏ.
Ứng Trì “Không có gì.”



Tiếu Lang xịt ra một đống dịch rửa tay, sau đó dùng nước tẩy rửa thật sạch sẽ, ngay cả mép móng tay cũng không bỏ sót, sau đó lại dùng khăn lông đặt sẵn trên bồn lau khô tay, nhìn nhìn bên cạnh bồn rửa tay có đặt một cái hộp bằng nhựa plastic trắng, nghĩ thầm : cái này dùng để làm chi a? (ăn bữa cơm mắc như vậy, không đi thưởng thức học hỏi một chút uổng phí tiền ăn!)



Ứng Trì thấy Tiếu Lang vẻ mặt tò mò, giải thích cho cậu “Đây là máy sấy khô.”



Tiếu Lang “ồ” một tiếng, biểu tình tỏ vẻ như “tui biết, không cần cậu phải nói”, sau đó duỗi tay qua… đập đập cái hộp.



Ứng Trì bước đến bên cạnh cậu, nói “Đưa tay ở phía dưới nó như vậy, cái này là cảm ứng.”



Tiếu Lang vỗ vỗ mặt trên hộp plastic, nói “Tui biết, tui chỉ muốn vỗ nó chơi thôi…”



Ứng Trì “…”



“Bốp! Bốp!” Tiếu Lang vỗ xong rồi, lại dựa theo lời Ứng Trì nói, duỗi tay để bên dưới máy, hộp nhựa đột nhiên “phà” một cái bắt đầu hoạt động, Tiếu Lang hết hồn rụt tay trở về, sau đó 囧囧 duỗi tay ra lại.



Ứng Trì đứng bên cạnh nhìn, tựa tiếu phi tiếu.



Tiếu Lang “Ông là quản lý WC của nhà hàng sao?”



Ứng Trì “?”



Tiếu Lang “Cũng không thấy đi WC, đứng đây hoài làm cái gì a?”



Ứng Trì vẻ mặt hắc tuyến: lão tử không phải đứng đây dạy nhà ngươi chơi máy sấy sao!?



Hong khô tay xong rồi, Tiếu Lang thấy cũng chẳng có gì hay để nghiên cứu nữa, liền nói lời tạm biệt với Ứng Trì “Tui đi trước hen, bái bai~”



Ứng Trì “…”



Trên đường trở về bàn ăn, Tiếu Lang lạc đường… chạy đông chạy tây, đầu óc choáng váng!



“Cái khách sạn gì quái quỷ muốn chết, xây cứ như mê cung!”



Đi một hồi, trông thấy phục vụ viên, trải qua thiên tân vạn khổ nhiều lần mới bình an trở lại phòng.



☆ ☆ ☆



Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ dùng bữa ở khách sạn trôi qua, hôm sau Tiếu Lang trở lại trường học.



Vài bữa sau, liền nhận được liên hệ từ cô nàng tên Trương Văn Đình kia.



Hồi ấy, học sinh có điện thoại di động không nhiều lắm, cho nên danh bạ cũng rất ít, lác đác vài người bạn học cùng trường, nếu còn là khác phái nữa thì, kia giống như sự tồn tại của sinh vật hi hữu vậy.



Trương Văn Đình không gọi điện thoại trực tiếp, mà là gửi tới một mẩu tin nhắn.



“Làm ơn giúp em chuyển lời cho Tiếu Lang, buổi tối ngày mai em muốn cùng anh ấy ăn cơm ở căn-tin, có chuyện muốn nhờ ảnh giúp– Văn Đình”



Vương Mân nhìn tin nhắn trên màn hình di động, sửng sốt cỡ chừng một phút đồng hồ.



…Cái tên Văn Đình này… rõ ràng là một nữ sinh, rốt cuộc là ai? Làm sao lại có số điện thoại di động của mình?



Tìm Tiếu Lang ăn cơm? Người này quen với Tiếu Lang?… Là Tiếu Lang nói số di động của mình cho cô ta biết sao?



Lúc này, Tiếu Lang đang ở trong phòng ký túc, nghe MP3 của Vương Mân, ngân nga hát thầm theo giai điệu《 Đã từng một thời 》của Hứa Nguy… “Ti ti ti đa đa~~ ti ta ti ta…”



Vương Mân do dự nửa ngày, mới nói với Tiếu Lang “Có người tìm em nè.”